AD (728x60)

Categories

About us

Thứ Tư, tháng 10 11, 2006

Quân Sư

Share & Comment
Nhiều lúc tôi cứ nghĩ sao mình ngu dữ vậy. Biết bao nhiêu lần chép bài giùm hắn chỉ để nhận hai tiếng "Cám ơn!" gọn lỏn - thế thôi!

Mà cũng ngu thật, có lẽ thấy tôi... khờ quá (chẳng bao giờ "tống tiền" hắn để đòi kẹo, bánh, xí muội, chocolate, kem...) nên hắn dã coi tôi như một người bạn thân thiết. Và với "cương vị" này, tôi nhanh chóng "thăng quan tiến chức", đường đường trở thành "quân sư" của hắn, khi hắn đã bị vướng mắc vào những rung động đầu đời mà dường như tất cả mọi người ai cũng phải trải qua.

Người bạn gái đã làm cho hắn "thầm thương trộm nhớ" chính là Dung - cô láng giềng thật dễ thương của hắn... Lịch sử đã được lặp lại.

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn...
Giá đừng có giậu mồng tơi
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng...


Tôi thật không biết ngày xưa ông Nguyễn Bính thế nào chứ bây giờ đây, nhà hắn và nhà Dung chung một vách lại không có giậu mồng tơi gì cả, nhưng hắn có dám "sang chơi thăm nàng" hay không nhỉ?

Và tôi đã được giải đáp cho sự thắc mắc của mình - đó là cái lắc đầu trông đến tội nghiệp của hắn:

- Phải nhờ quân sư thôi!

Thì tất nhiên phải như vậy rồi. Nếu không, thì sinh ra "quân sư" để làm gì kia chứ?

Tôi xin nói cho các bạn được rõ. Dung và hắn chỉ mới là hàng xóm của nhau cách đây nửa tháng. Ba mẹ của Dung đều đi làm suốt cả ngày - họ là những cán bộ chuyên môn. Nói chung, đây là một xóm buông bán, nhà nào cũng có một cửa hiệu, nên sự trí thức của ba mẹ Dung làm cho người ta rất vì nể. Ba Dung hiền lắm, nhưng bề ngoài lại có vẻ rất nghiêm...

Tôi muốn mình sẽ tao ra một "đột phá" mới trong "nghề quân sư" này. Nếu như thành công, "trên chốn giang hồ", tôi sẽ mãi mãi "danh bất hư truyền"... Tuy vậy, đó không phải là điều tôi mong muốn. Tôi chỉ sợ trong đôi mắt của "đệ tử", "quân sư" chỉ là "hư danh" mà thôi. Không, nhất định là không thể có chuyện ấy...

Sau hàng mấy đêm liền, vắt tay lên trán, tôi đã tìm ra được một con đường để giúp "đệ tử" đến với trái tim người đẹp. Này, "đệ tử" ơi, cứ việc làm theo những lời "vàng ngọc" của ta đi nhé!

Thường thì tôi thức khuya lắm. Tối nào cũng vậy, sau khi đã học bài xong xuôi, tôi dành cho mình nửa tiếng đồng hồ để viết nhật ký. Đó là những giây phút thật thoải mái. Có đôi lần, tôi tự hỏi: Ngoài mình ra, còn có ngưo8`i con gái nào "vướng nghiệp quân sư" nữa hay không nhỉ? Đồng hồ thong thả gõ một tiếng - có phải chăng là câu trả lời???

Tôi cũng là con gái, ấy vậy mà một cách chân tình và sốt sắng, tôi lại đi giúp hắn chinh phục một cô bạn gái cùng lớp, như là để cho... tôi vậy !

Ôi, nếu một ngày "đẹp trời" nào đây, Dung biết tôi là nữ "to gan" ấy, liệu Dung sẽ đối với tôi ra sao? Thôi thì chuyện đó cứ để "hật xét" vậy...

Trước đây, khi chưa có chuyện của hắn, ở trong lớp tôi và Dung rất ít nói chuyện với nhau, bởi lẽ: "Dung ở đầu sông, còn tôi ở cuối sông". Mà thông thường, "người bàn nhất" ít có cảm tình với "kẻ bàn chót" cho lắm.

Tuy nhiên, đã có một cuộc "cách mạng trong tâm hồn" xảy ra giữa tôi và Dung. Bây giờ, chúng tôi đã trở nên rất hợp gu trên nhiều lĩnh vực. Nhưng tôi chẳng dại gì mà "làm mai" hắn cho Dung một cách trắng trợn cả. Quân sư mà, phải có đầu óc một chút xíu chứ lị... Thỉnh thoảng, đang trong câu chuyện sôi nổi của hai đứa, một cách khéo léo tôi "chèn" hắn vào, nhằm để lại được một chút dấu ấn tốt đẹp về hắn trong Dung. Tất nhiên, với sự tài tình của "quân sư tôi" chút dấu ấn này sẽ ngày một lớn dần lên.

Một hôm, vào giờ ra chơi, Dung xuống bàn tôi, nhỏ cười, hỏi:

- Ê, hồi nãy bài kiểm tra Tin học của mày được bao nhiêu điểm dzậy?

- Tao hả, có bảy điểm hà. Mày biết không, lớp mình chỉ có một mình Khải là mười điểm tròn trĩnh. Công nhận, hắn giỏi dễ sợ...

- Ừ, Khải quả là... "trùm"

Chúng tôi cười vang vì câu nói đùa dí dỏm của Dung.

Khải ở đâu "lù lù" đi tới, tôi nói nửa đùa nửa thật:

- Khải ơi, bữa nào kèm tụi này Tin học nha !

Bắt gặp cái nhìn và nụ cười đầy ngụ ý của tôi, hắn đẩy nhẹ kính, đáp:

- Phương và Dung đều là "dân xịn" không. Nhưng nếu hai bạn đồng ý thì chúng ta sẽ học nhóm với nhau...

- That's a good idea ! Tôi thốt lên - tui thì dễ rồi... Chưa kịp nói hết câu, đã thấy Dung lắc đầu:

- Thôi, Dung...

- Không thôi gì hết, ba đứa tụi mình sẽ học chung và sẽ giúp nhau cùng tiến. Vậy đi, chiều chủ nhật này sẽ học buổi đầu tiên tại nhà Khải!

Kể từ lúc tôi là "quân sư" của hắn, không có ngày nào mà tôi không "lải nhải" với hắn rằng: "Dung học rất giỏi, vì vậy, muốn chiếm được cảm tình, trước hết ông phải học thật giỏi. Học là học - tình cảm là tình cảm - phải biết phân biệt cho thật rạch ròi. Nếu như ông không nghe lời tui, có chuyện gì, ông đừng kêu cứụ.."

Hắn nghe riết rồi đâm chán. Để tôi nhanh chóng "chuyển đài" hắn đã cố gắng thật sự. Tất cả bài kiểm tra của hắn không khi nào dưới bảy điểm cả. Ôi, quả là một "đệ tử" thật "ngoan"!

Tôi đã sử dụng một "chiến thuật" hết sức đơn giản. Con người ta, vì tình yêu của mình có thể làm bất cứ chuyện gì. Thì đây, điều tôi muốn hắn làm chỉ là học tốt, mới có thể giúp hắn "thăng bằng" và thoát khỏi "khoảng cách" mà "người ấy" sẽ cố tình tạo ra khi biết hắn là một "ứng cử viên số một..."

Sinh nhật Dung, tôi và hắn đã đi lựa thiệp suốt cả buổi chiều... Cuối cùng, tấm thiệp hắn chịu là một bó hoa hồng đỏ thắm đặt nhẹ nhàng lên những phím đàn dương cầm. Còn tấm thiệp của tôi là tứ quái TKKG rất ư nhí nhảnh. Và thế là, chúng tôi đổi cho nhau. Dung sẽ nhận được tấm thiệp đầy "tình yêu" của... tôi, và một tình bạn vô tư, dễ thương của... hắn!!!

Thời gian cứ thế trôi đi, vừa nhanh mà cũng vừa chậm (?). Chiều nay, được sự "chuẩn y" của tôi, hắn đường hoàng bước sang nhà Dung, xin phép ba mẹ Dung cho phép hắn được mời Dung đi uống nước. Còn tôi, cứ việc nằm ở nhà mà đợi tin từ "chiến khu báo về"...

Điện thoại reo vang vào lúc bảy giờ tối. Tôi cầm máy, nhanh nhẩu:

- Khải phải không, sao rồi?

Tôi nghe tiếng hét từ đầu dây bên kia:

- "Quân sư" số một! "Quân sư" muôn năm!

- Ê, có cần phải la to như vậy không? Bộ nhà ông bây giờ không có ai sao?

- Thứ bảy mà... chỉ có một mình Khải thôi. Mọi việc đều theo đúng dự định của "quân sư". Dung thật hiền, thật nhã nhặn. Khải và Dung đã nói đủ thứ "trên trời, dưới đất". "Quân sư" biết không, lúc đầu Khải "khớp" qúa trời luôn, bởi đây là lần đầu tiên Khải "đơn thương độc mã" với đối tượng mà không có "quân sư"...

- Ông có...

- Nhớ chứ, "quân sư" yên tâm... "Những gì rất muốn nói, nên nhớ, chưa được nói bây giờ. Chúng ta còn có một kỳ thi tốt nghiệp và Đại học gian khổ đang chờ đợị.."

Tôi bật cười, bởi đó chính là câu nói tôi mới "dặn dò" Khải hồi sáng nay.

- Khải sẽ "hậu tạ" quân sự một trăm hũ yaourt, được không?

- Một trăm hũ thôi sao?

Một cơn gió chợt ùa vào phòng mát rượi ! Tôi hít thở thật sâu - nhẹ nhõm...


Phan Đình Ánh Văn
(GĐAT - Bình Thuận)
Tags: ,

Written by

We are Creative Blogger Theme Wavers which provides user friendly, effective and easy to use themes. Each support has free and providing HD support screen casting.

0 đánh giá:

 

Popular Content

Hello! We’re Fenix Creative Photo Studio

Recent Posts

Why to Choose RedHood?

Copyright © Trang Văn Học Trẻ | Designed by Templateism.com | Published by GooyaabiTemplates.com