Sáng nay, Minh Thu đi học chuyên môn với mối tâm sự ngổn ngang. Cô bé có hai nỗi lo:
1. Hôm qua Ngọc Mai đã gửi giấy mời Minh Thu đến dự sinh nhật vào lúc sáu giờ tối nay, từ đó sinh ra hai nỗi lo phụ:
a/ Tiền mẹ cho từ đầu tuần, cô bé đã tiêu sạch sẽ, lấy đâu ra mua quà cho Ngọc Mai?
b/ Tối nay, Minh Thu bận học hai giờ hòa tấu, làm sao đến nhà Ngọc Mai được, mà cô bé thì rất thích tham dự những cuộc vui như thế.
2. Minh Thu chưa thuộc bài chuyên môn. Bài cô cho chuẩn bị để thi học kỳ hai, cô bé mới vỡ được có bốn dòng. Hồi hôm định đem ra học tiếp thì đúng lúc tivi chiếu phim hay quá, cô bé đành gác đàn lại, trố mắt lên màn ảnh và quên mất thời gian. Đến khi hết phim, nhìn vào bài thì hai mí mắt trĩu xuống, các nốt nhạc đen, trắng nhảy múa trước như "Vũ điệu của bảy chú lùn", khiến Minh Thu càng buồn ngủ, thế là cô bé leo lên giường đánh một giấc đến sáng.
Minh Thu đạp xe chậm rãi, cây đàn trên vai trĩu nặng vào lòng, cô bé đang lo sợ, lạy trời hôm nay cô bận việc cho nghỉ, lạy trời... lạy trời... Mỗi lần chưa thuộc bài, Minh Thu rất lo sợ gặp cô. Nhưng sao con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa như ngắn hơn trước, đến chỗ quẹo và ngôi trường đã hiện ra.
Sáng nay trông mặt cô nghiêm nghị làm sao. Minh Thu rụt rè bước vào, cô nhìn đồng hồ rồi nhìn cô bé:
- Em biết giờ là mấy giờ rồi không?
Minh Thu nói dối:
- Thưa cô, tại xe em bị hư.
- Thôi đừng viện lý do nữa, bài em vỡ xong chưa?
- Thưa cô... bài khó quá, em mới vỡ được chút chút.
Cô la to một tiếng làm tim cô bé xém rơi xuống đất.
- Lấy đàn ra, nhanh lên.
Minh Thu dựng bản nhạc lên giá, "Vũ điệu của bảy chú lùn" bắt đầu nhảy loạn xạ trước mắt, cô bé vừa run vừa kéo archet. Giọng cô dịu lại:
- Kéo chậm lại cô xem nào.
Dòng một, dòng hai, dòng ba, dòng bốn... Minh Thu đã vỡ xong nên cô bé đánh cũng khá suông, Cô bảo:
- Đánh lại cô xem.
May quá, cô chưa bắt vỡ tiếp, Minh Thu phấn khởi kéo archet.
- Thu, Thu...
Có tiếng ai gọi cô bé. Minh Thu liếc ra, nhỏ Mỹ Nga đang đứng ngoài cửa sổ, mặt mày sáng rỡ, tay chân múa may, nó làm dấu gì mà cô bé chả hiểu.
- Minh Thu.
Cô bé giật mình, Cô la:
- Sao em lơ đễnh vậy. Đi học thì tới trễ mà lại cứ muốn về sớm. Đánh lại mười lần cô mới cho ra.
Hết hồn, cô bé nâng đàn lên. Xong lần thứ nhất, loáng thoáng bên tai tiếng Mỹ Nga thì thầm:
- Có học bổng rồi.
Câu nói như có phép mầu đẩy bàn tay archet của Minh Thu nhẹ nhõm trên dây, cô bé đành rất hăng và cảm thấy âm thanh thoát ra cũng không đến nỗi nào.
Đến lần thứ tư, cô đưa tay ra:
- Thôi được rồi, cô cho về. Kỳ sau cô dò hết bài luôn đấy.
Minh Thu mừng rỡ, cô bé chào cô rồi xách đàn chạy theo Mỹ Nga xuống Văn phòng lãnh tiền. Con nhỏ rủ:
- Mình đi chợ Bến Thành mua quà sinh nhật cho con Ngọc Mai nha.
Minh Thu nói đến nỗi lo còn lại:
- Tối nay tao bận học hòa tấu, làm sao bây giờ?
Thấy Thu Trâm, con nhỏ lém nhất lớp, cùng ở trong giàn nhạc với Minh Thu đang thơ thẩn trước sân, cô bé gọi:
- Trâm, Trâm, tối nay mày có đi dự sinh nhật Ngọc Mai không?
- Có chứ.
- Còn giờ hòa tấu thì sao?
- Mày đừng lo, để tao xin thầy cho, kìa, thầy kìa.
Thầy Hữa, chỉ huy giàn nhạc giao hưởng, đang đi tới, hôm nay thầy ăn mặc thật diện và mặt mày rất cởi mở, chắc thầy đang có chuyện vui.
Ba đứa kéo nhau chạy lại thầy, cùng cất tiếng:
- Thưa thầy, thưa thầy
Thầy Hữu dừng lại:
- Có chuyện gì vậy?
Thu Trâm lên tiếng:
- Thưa thầy, hôm sáng mồng một Tết thầy có xem tivi không thầy?
Thầy Hữu cười rất tươi:
- Có chứ.
- Giàn nhạc mình đánh "xịn" quá thầy há?
- Ờ
- Thầy chỉ huy oai ghê vậy đó, hay ơi là hay.
- Thôi để thầy đi, tối nay nhớ đi học đông đủ nhé, sẽ có bài tập mới đấy.
- Thầy.
- Gì nữa đó?
- Tối nay thầy cho em và nhỏ Minh Thu này nghỉ một bữa đi thầy, tụi em bận công chuyện.
Thầy Hữu trợn mắt:
- Nghỉ Tết chưa vừa sao? Phải đi học.
Thu Trâm đứng chận trước mặt thầy:
- Tội nghiệp thầy, tụi em bật thiệt mà. Bảo đảm với thầy, tuần sau tụi em sẽ đi tập đều. Nha thầy, thầy cho nghỉ nha thầy.
Thầy Hữu không bước đi được với Thu Trâm, con nhỏ mè nheo đến nỗi thầy đành gật đầu cho xong, nó còn ra điều kiện nữa chứ, thầy đừng điểm danh nha thầy.
Minh Thu cùng hai bạn dung dăng dung dẻ khắp chợ Bến Thành. Đây là nơi "quần anh hội tụ" của các bạn trường Minh Thu trong những ngày vừa lãnh học bổng, cho nên cô bé gặp rất nhiều "gương mặt thân thương" vây quanh các hàng gỏi cuốn, chè đậu...
Cuối cùng thì Minh Thu cũng đã giải quyết được mối tâm sự ngổn ngang. Minh Thu không đến nỗi bị cô giáo chuyên môn "dũa", đồng thời cô bé đã có tiền mua quà sinh nhật cho bạn và đặc biệt tối nay, được phép thầy cho nghỉ đàng hoàng để đi dự sinh nhật Ngọc Mai. Còn một điều cô bé thắc mắc trên đường đi học về nữa là: tối nay cô sẽ mặc áo màu gì?
Đoàn Thị Thương Ái
(Nhạc Viện Thành Phố)
0 đánh giá:
Đăng nhận xét