AD (728x60)

Categories

About us

Thứ Tư, tháng 10 11, 2006

Ôn Thi

Share & Comment
Nhà có 4 phòng. Mẹ dành riêng cho nó một phòng. Mẹ tuyên bố:

- Con Chi ôn thi, cho nó ở riêng để tập trung học.

Chị Thi nhún vai vẻ khó chịu. My nhỏ quá không biết gì, chỉ nhìn nó rụt rè hỏi:

- Bao giờ chị Chi ôn bài xong không biết?

Nó gắt. Rồi chợt hối hận vì sự cáu giận vô lý của mình, nó hạ giọng:

- Không lâu đâu, cưng ạ!

Bây giờ nó nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của căn phòng mà trước đây là của cả 3 chị em. Căn phòng có một cái cửa sổ duy nhất nhìn ra khoảng không gian nhỏ hẹp sau vườn. Nó nhớ đêm nào nó và My cũng ngồi đếm sao. Nghe chị Thi gắt gỏng:

- Hai đứa có đi ngủ không. Sáng thế này làm sao mà ngủ được.

Nó thầm thì:

- Làm gì có ánh sáng mà kêu. Khó tính quá.

Hai đứa len lén đóng cửa chờ chị Thi ngủ say lại mở cửa cho gió mơn man trên mặt, trên tóc. Có đêm hai đứa ngủ ngay bên cửa sổ lúc nào không biết. Rồi sáng ra giật mình thức giấc nhờ cú cốc đầu đau điếng của chị và tiếng quát mắng ầm ĩ.

Mẹ mua về toàn những thứ nó thích. Chị Thi càu nhàu:

- Mẹ sao chiều nó thế. Nó lớn rồi chứ có phải con nít đâu.

Mẹ cười:

- Nó đang ôn thi mà.

Chị Thi hậm hực. Nó vênh váo. Chị ghen tị. Chị Thi giơ tay nhìn và định đánh nó. Nó giương mắt lên nhìn một cách xấc xược:

- Đánh đi\ - Rồi nó nhe răng - Bà chị già khó tính".

Mẹ lắc đầu:

- Kệ nó.

Nó ngủ từ 8 giờ. Chị Thi bĩu môi:

- Học kiểu gì thế! 12 giờ nó để chuông báo thức.

Nguyên vẫn thường khuyên nó không nên học đêm:

- Chi đừng học đêm, mệt lắm.

Nó cứng đầu:

- Chi thích. Thế Nguyên bảo Chi học vào lúc nào.

- Chỉ có đêm và ngày, ngày và đêm.

- Học ngày Chi không thể vào được. Chỉ có học đêm thôi.

- Thế thì... - Nguyên ngập ngừng - Chi đừng học quá mức nhé. Ban ngày đừng đi chơị Và cố tẩm bổ vàọ

Nói câu này, Nguyên nháy mắt với nó. Nó cười vang:

- Nguyên như anh của Chi vậy.

Nguyên cười không nói gì. Nó biết Nguyên không thích nó nói như thế.

Mẹ sốt sắng:

- Học đêm có mệt không con. Đây là sâm, uống vào rất tỉnh nhưng đỡ mệt.

Nó ngán ngẩm nhìn mẹ sắp xếp vào tủ lạnh đủ mọi loại thức ăn. Nào dưa hấu, nào nho, nào bánh, nào sữa...

- Đêm học đói lắm đấy. Cố mà ăn để học.

Chị Thi về lấy một miếng dưa:

- Sao nhạt thế.

Nó thấy khó chịụ Mẹ dàn hòa:

- Chị em mày như chó với mèo. Nó nhìn chị bâng khuâng: "Sao lúc nào chị cũng cau có với nó thế?"

Buổi tối Nguyên đến:

- Chi đi chơi với Nguyên đị

Nó lưỡng lự vì sợ mẹ giận.

- Đi chơi như thế này về học bù dễ vào lắm đấy - Nguyên nài nỉ.

Nó vào xin mẹ, không ngờ mẹ vui vẻ đồng ý. Ừ đi đi nhưng phải về sớm nhé. Chị Thi lườm:

- Hoc. đâu chẳng thấy, suốt ngày nghĩ đến chơị

Nó lạnh lùng làm chị cụt hứng! Quay ngoắt người đi ra cửạ Chị Thi nhìn theo lẩm bẩm một câu nói vô nghĩạ

Nguyên chở nó lên cầu Lạc Long. Hai đứa đứng trên cầụ Gió mát làm mắt nó thiu thiu buồn ngủ. Nguyên nhìn nó đầy lo lắng khi thấy khuôn mặt nó xanh xao dưới ánh đèn.

- Chi gầy nhiều phải không?

Nó lắc đầu xua tan cơn buồn ngủ, cười:

- Nguyên cứ làm như thể Chi bị bỏ đói không bằng.

Rồi nó kể lể hàng tá những thứ mà mẹ nó mua về cho nó. Kết cục nó phán một câu:

- Chi cảm thấy là mình đang lên cân chứ không phải sút cân. Nguyên đúng là anh trai của Chi rồị Chỉ có anh trai mới lo lắng cho em như thế thôi.

Nguyên không nói gì. Nó cũng thôi nói. Không gian rơi vào yên lặng. Một lát nó bỗng thấy rùng mình nhè nhẹ Bàn tay nó đang bị một bàn tay ấm xiết chặt. Nguyên thì thầm:

- Chi thừa biết Nguyên không muốn làm anh trai Chi. Nguyên chỉ có thể là ...

Không chờ Nguyên nói hết câu, nó ngắt lời, tim đập thình thịch:

- Đừng! Nguyên.

Nó để yên tay nó trong tay Nguyên. Bỗng dưng một cảm giác thanh thản nhẹ nhàng tràn ngập trong lòng. Nó thèm được ngả đầu vào vai Nguyên mà ngủ. Nó cười vì một ý nghĩ kỳ lạ thoáng hiện trong đầu mà không hề biết rằng Nguyên đang nhìn nó.

Nó lại lao đầu vào học. Chị Thi cằn nhằn:

- Ai đời giữa đêm chuông reó lên inh ỏi, rồi đèn bật sáng trưng. Ai mà ngủ được.

My nhăn mũi:

- Chị Thi thích thế. My vẫn thấy chị ngủ được đấy thôi. Chị Thi trừng mắt:

- Ai nói với mày? My lè lữơi nhìn Chi cầu cứu. Chi đáp chỏng lỏn:

- Em học là việc của em. Ai không ngủ được mặc kệ người ấy. Em cũng có được ngủ đâu mà chị phải so bì.

Mẹ lo lắng:

- Thôi chỉ còn một tháng nữa, con chịu khó cho em học.

Chị Thi nguây nguẩy đi, không quên ném lại cho nó một cái lườm. Nó bẹo má My, nháy mắt cười.

Nó ngồi vẩn vơ bên của sổ. Trăng sáng phủ lên mặt nó một cảm giác dịu dịu. Trong nhà tối om. Giờ này, còn ai thức ngoài nó. Hình như nó nghe thấy tiếng Nguyên thì thào đâu đâỵ Hay là tiếng gió. Hay là tiếng lá. Nó cũng không biết nữa.

Nó đi sang phòng mẹ. Mẹ và My đã ngủ. Chị Thi chốc chốc lại trở mình. Nó nghe tiếng chị nói mê: "Chi! Đi ngủ." Nó bật cười khe khẽ trong đêm. Tiếng chuông đồng hồ điểm binh boong... binh boong... Hai giờ. Nó giật mình về phòng. Nó quyết tâm học và đổ Đại học.

Nó lên Hà Nội với Nguyên. Chỉ còn vài ngày nữa là thi. Mẹ dặn nó đủ điều. Chi Thi buông một câu:

- Chúc thi tốt.

Nó định nói một câu gì đó thật vô nghĩa. Nhưng nó chợt thấy trong mắt chị một thoáng gì khó tả lướt qua rất nhanh. Một cảm giác lạ lùng chạy qua người nó. My giật giật tay:

- Chị Chi đi chơi, cho My theo với.

Nó cười nhìn Mẹ, nhìn chị Thi, nhìn My ... Rồi nó đi.

Vào phòng thi nó cảm thấy vô cùng bức bối. Nó cắm cúi làm bài, không nói chuyện với một ai. Cô bạn bên cạnh cắm cúi giở tài liệu. Mồ hôi nó vã ra như tắm. Nó nghĩ:

- Chắc là mình ốm rồị Cả phòng nhìn nó như một kẻ lạ.

Viên giám thị coi thi lo lắng.

Tiếng kẻng báo hết giờ vang lên. Nó nộp ba tờ giấy thi nhằng nhịt chữ. Người nó thấy lâng lâng nhẹ bổng. Không khí mát lạnh ùa vào lồng ngực. Nó thở gấp bước ra khỏi phòng thi.

Nó gặp Nguyên ở giữa sân trường. Chi làm bài thế nàọ Mặt Nguyên đỏ như say nắng nhưng ánh mắt chăm chú chờ đợi. Nó nói một câu không ăn nhập gì:

- Sao mặt Nguyên đỏ thế.

Rồi cười vang:

- Wonderful. And you?

Nguyên trả lời:

- Very good.

Đêm. Nó ngủ ở nhà dì. Căn phòng xa lạ làm nó thấy đơn độc. Nó nhớ mẹ. Nhớ căn phòng có cái cửa sổ nho nhỏ của ba chị em nó. Nó nhớ cả những lời gắt gỏng của chi Thi. Rồi nó thiếp vào giấc ngủ mệt mỏi.

Buổi sáng nó thu xếp hành lý ra ga. Nó muốn về nhà ngaỵ Đêm qua nó mơ thấy chị Thi. Chị gắt:

- Sao mày gầy thế? Làm bài tốt không?


Nguyễn Thị Hương Thảo
(Hải Phòng)
Tags: ,

Written by

We are Creative Blogger Theme Wavers which provides user friendly, effective and easy to use themes. Each support has free and providing HD support screen casting.

0 đánh giá:

 

Popular Content

Hello! We’re Fenix Creative Photo Studio

Recent Posts

Why to Choose RedHood?

Copyright © Trang Văn Học Trẻ | Designed by Templateism.com | Published by GooyaabiTemplates.com