AD (728x60)

Blog Archive

Categories

About us

Thứ Ba, tháng 9 26, 2006

Chỉ cần nhìn vào mắt

Share & Comment
Qua tháng 6, những giờ học hè của lớp 11 chuyên lýđông dần. Đám bạn trở về từ các chuyến du lịch xa, da rám nắng, nụ cười rạng rỡ. một số tên, nhà khá giả, theo gia đình làm một kì nghỉ tận nước ngòai, mang về cho tụi trong lớp cả vốc quà lưu niệm bé xíu ngộ nghĩnh, đẹp lạ lung.Duy nhất Quân chưa từng vắng mặt các giờ học bồi dưỡng hè. Ba má nó thuộc hang viên chức thường, chỉ dám sinh một con. Hai người lo cho mình nó theo đủ các chương trình trường chuyên đã mệt nhòai. Lại sắp sửa đợt mua sắm áo quần sách vở nặng nề khi năm học mới. biết vậy, nhưng con nhóc chẳng kìm giữ ý muốn mượn tụi bạn mấy album hình, bó gối xem chăm chú trong góc nhà gửi xe.
Thảng hoặc, bằng ngón tay cái, Quân che đi nhân vật trong ảnh, điền vào chỗ trống gương mặt…chính mình. Cơn mơ bước ra ngòai cuộc sống quen thuộc, được trông thấy những miền đất lạ hệt như hạt thóc nhỏ đánh rơi, âm thầm trổ ra một chiếc rễ nhọn hoắc châm vào trái tim con nhóc nhút nhát. Tất cả khỏang thời gian trống, Quân vùi đầu vào học tiếng Anh. Bên trong nó vang lên tiếng nói thôi thúc cơn nỗ lực, sôi sục một cách bí ẩn.
Cuối tháng sáu, Quân được gọi lên phòng giám hiệu. thầy hiệu phó đưa cho nó 1 phong bì lớn màu vàng, giọng hơi căng thẳng:
- Em có thư gửi từ trường trung học Temasek kết nghĩa với trường ta.
Con nhóc rụt rè:
- Em bóc thư này sao?
- Tất nhiên! - thầy gật đầu.
Con nhóc thè lưỡi nhấm ướt góc phong bì trước khi xé ra. Bản đánh máy in trên tờ giấy giản dị, thong báo một học sinh chuyện Tu65 nhiên đượ chọn tham gia chương trình “khóa học mùa hè”. Tên Quân đặt ờ vị trí người được mời. thầy mỉm cười hài lòng sau khi đọc qua tờ thư:
- Giỏi lắm, Quân. Em đã vượt qua cuộc tuyển chọn khá gay go đấy!
Quãng im lặng kì quặc. Thấy gõ nhẹ xu6óng bàn , đánh thức cô trò nhỏ khỏi cơn bang hòang:
- Thầy sẽ giúp em lấy vé máy bay. Hẳn em có passport rồi, đúng chứ?
- Passport? Để làm gì cơ, thưa thầy? - Con nhóc kêu lên
Trong khi thầy bắt đầu các cuộc điện thọai liên hệ gấp hồ sơ giấy tờ, con nhóc gầy guộc ngồi im trên chiếc ghê cao. Tâm trí nó vang lên câu nói duy nhất, tươi vui:” ta sắp được đi xa!”.

Với chiếc bao lô căng phồng trên vai, Quân bước ra khu vục ga đến rộng mênh mông. Một vệt dày đặc những người đứng chờ tựa các làn sống không ngừng nhấp nhô, căng thẳng và hối hả. Con nhóc nhón gót, vươn cổ nhìn quanh. Giữa vô số bảng tên người đưa cao, chẳng thấy tên nó đâu. Đấn ngồi gần một thác nước nhân tạo, Quân đặt tay lên trên gối. Nhắm mắt. Thở ra nhẹ. Chỉ cần nữa phút, nỗi sợ hãi sẽ nguôi ngoai…Mở mắt, hiện ra trước mặt Quân bốn cái chân dài nghêu. “Em là Quân Phạm, tới từ Việt Nam?” - Từ bân trên, vang lên giọng nói rành rọt, mạnh mẽ. Con nhóc đứng bật dậy, hơi lảo đảo: “Vâng, chính là em! Em đã đứng chờ…”-Người phụ nữ trẻ có mái tóc cắt cao làm dấu hiệu ngăn lại” “Come on! Hãy đi theo chúng tôi. Xe hơi gửi cách đây khá xa!”. Người thứ 2 cùng đó Quân là 1 tên nhóc, có lẽ trạc tuổi. Câu ta có mái tóc ánh kim vuốt thẳng, bộ quần áo leo núi chuyên gnhiệp làm nổi bật phong thái dân Châu Âu, nhưng gương mặt hòan tòan Châu á với đôi mắt dài lắm lánh sau gọng kính xanh, khóe miện nhỏ, đỏ thắm, hơi nhếch một bên, để lộ hàm răng sáng bóng. Cậu ta đi tụt lại phía sau cùng Quân, bỗng nói:
- Tiếng Anh của bạn khá đấy !
- Cảm ơn lời khen, guy ! - Con nhóc khẽ khàng .
- Gọi tôi là Bernie. Bạn mệt à ? Thời tiết Singapore rất nóng. Nhìn kìa, mặt bạn đầy mồ hôi …- Nụ cười gương mặt bên cạnh hiện ra rõ hơn.
Quân mím môi. Nó không mang khăn giấy. Chiếc balô trĩu nặngmuốn giật nó ngã khụyu xuống. Đường ra bãi xe hầm hập dưới mặt trời, sao dài wá dài.
- Bạn có tên tiếng Anh không ? - Tên nhóc thảnh thơi lại đặt câu hỏi. Trước cái lắc đầu của con nhóc xa lạ, nó nhún vai – Mình muốn gọi bạn là Cheryl, Ok lah ?
Con nhóc chưa trả lời thì người phụ nữ trẻ đột ngột quay lại, nói to:
- Đi nhanh lên. Các em làm tôi mất thời gian!
Bernie nhún vai, sải bước dài. Mệt và căng thẳng, một hạt nước to mấp mé, làm nhòe khóe mắt con nhóc. H….áp! Nó té lăn ra khi vấp phải gờ gạch nhỏ. Bàn tay nâng dậy đồng thời tháo balô trên lưng nó:
- Nếu cần tôi mang giúp hành lí nặng, bạn nên nói ra. Mấy nhỏ bạn lớp tôi thường tỏ ra bực bội khi bị cánh con trai chú trọng vào sự yếu ớt nữ giới.
Cơn giận vô cớ thổi nóng đầu Quân. Nó gạt tay Bernie:
- Không thèm đâu. Tôi có thể tự lo cho mình!
- Vậy sao mắt bạn lại đầy nước như khóc thế kia, Cheryl ? – Mái tóc bạch kim cúi sát mặt Quân, đôi mắt dài nheo nheo.
- Tại vì ….. Tại vì tôi không quen bị trách mắng – Nước mắt bây giờ lăn vệt dài trên mặt con nhóc khổ sở.
Quàng cái balô to đùng trên vai :
- Ý bạn nói bạn tổn thương vì nhắc nhở vớ vẩn của cô Alex ư ? – Trước đôi mắt Quân trong vắt mở to, tên nhóc cười tóang lên – Haha …. Thế mà cô ấy lại đang tỏ ra hết sức dịu dàng đấy. Tại sao con gái hay quá chú trọng vào suy nghĩ của người khác vậy ? Tự bạn cảm thấy OK, tức là mọi thứ đều OK mà .
Từ tầng 5 khu parking, cô Alex lái chiếc xe đuôi vuông theo vòng xoáy ốc, đỗ xịch trước 2 đứa học sinh. Bernie leo lên ngồi bên cô bạn nhỏ tr6en băng ghế sau. Chưa từng ngồi cạnh 1 thằng con trai sát vậy, Quân co vai, nín thở nhích ra sát cửa. Tên nhóc tóc bạch kim bắt đầu nện chân xuống thùng xe, gào to nhạc của Linkin Park.
- Ồn quá 1 Em nên trổ tài với Quân Phạm lúc khác. Bạn ấy sẽ điếc đặc trước khi chúng ta tới khu liên hợp ! – Cô Alex lầu bầu.
- Uh huh ! Vậy thì xin lỗi – Bernie ngã bật ra lưng ghế, thở hắt.
Con nhóc rộng lượng hít 1 hơi dài :” Bạn cứ hát, Bernie. Tôi mê rock !” Qua kính chiếu hậu, gương mặt cô giáo trở thành hình ảnh tiêu biểu của nỗi ngán ngẩm. Tên nhóc giật cùi chỏ trong không khí, chành môi khoái trá. Một lần nữa, cậu ta ngỏanh nhìn sát Quân khiến con nhóc co lại, hệt như một quả nho khô.

Nhóm 6 người, chia đều nam nữ, tời từ các nước khu vực Châu Á Thái Bình Dương. Bernie đc bầu làm trưởng nhóm. Thời khóa biểu dày đặc đến mức tụi nhỏ lập tức quên béng việc chúng vừa mới biết nhau. Tất cả tập trung chia nhỏ từng phần việc. Cái tên tiếng Anh lạ lẫm với tai Quân nhưng các thành viên khác thích thú. Cô nàng Zara đến từ Bangkok nhẩm chữ Cheryl như thổi làn gió nhẹ, gạ gẫm:

- Nghe tuyệt lắm, cậu đổi với tên tớ nhé?

Quân mang đề nghị ấy kể cho Bernie, khi 2 đứa vào mạng lục tìm tư liệu cho bài tiểu luận Phòng thí nghiệm điện tương lai. Như chẳng buồn để tâm, cậu ta thờ ơ:

- Tuỳ bạn. Nhưng hãy đòi Zara bù thêm món gì thật đáng giá. Vì tên cô ta nghe như cái mác… quần áo ấy!

Quân dí mũi vào màn hình, e ngại nếu bắt gặp tia mắt nó, chẳng khó khăn gì Bernie sẽ đọc ra câu nói im lặng: “Chẳng đời nào tớ đổi nickname. Vì chính bạn đã tặng nó cho mình”. Sau khi lấy đủ thông tin, đột ngột tóc bạch kim huýt lên 1 tiếng chói tai như con rắn chuông:

- ê này Cheryl, bạn có thấy Zara hơi khác thường không?

- khác chỗ nào cơ? – Suýt nữa, Quân cắn phải lưỡi. Nhưng nó mau chóng bình tĩnh. Điều này nó tập chỉ trong 1 tuần sống giữa môi trường hòa nhập.

- Mình tin cô ấy thích một ai đó – Mắt Bernie lim dim tinh quái – Sẽ là gì nếu 1 cô gái hay đỏ mặt đột ngột, ních sạch gói khoai tây rán to bự trước mặt mình?

- Zara đang chú ý bạn! – Con nhóc kêu lên, đột nhiên nhận thấy “trái tim” mình rơi xuống làn nước băng giá.

- Tại sao không? – Tên nhóc nhe răng, vỗ tay trên đầu kiểu đười ươi – Một cô nàng trở nên khác thường trước 1 nhóm trưởng hoạt động ngon lành. Vì cậu ta thông minh. Vì cậu ta chẳng xấu tẹo nào…

- Stop! Nghe như đoạn quảng cáo dở ẹc có hơi hướm châm biếm nữ giới – Xoay ghế sang góc bàn khác, Quân vùi đầu vào xấp tài liệu dày cộp mới in – Tụi mình cần viết hết tiểu luận kịp khi nhóm làm xong mô hình phòng thí nghiệm.

- Bỏ qua cái tên kì cục, sự thật thì Zara dễ thương…

Bernie nói thêm, bằng giọng vu vơ. Vẻ mặt con nhóc nghiêm nghị. Nhưng, bên trong, những suy nghĩ Quân giấu kín đã lạnh toát như vùi trong tủ kem. “Mình sao thế này?” – Con nhóc thì thào 1 mình.

Sau các giờ nghe nói chuyện, làm thảo luận và tranh cãi căng thẳng giữa các nhóm, sau những buổi lên tàu tham quan những phòng thí nghiệm hiện đại trên đảo xa tít ngoài biển, buổi chiều bọn trẻ được hoàn toàn tự do. Khu liên hợp rộng mênh mông, có phòng tập thể thao, khu ăn uống, thư viện, và cả dãy nhà cho những học sinh ở lại trong trường. Không chỉ nỗ lực dữ dội trong các giờ làm việc chính thức ở mấy trò chơi đua tranh, Quân cũng kinh ngạc với chính mình. Ở nơi xa lạ, điều bí ẩn nào đó biến nó thành 1 cô nhỏ kiên trì, gan góc đến mức ko biết cách chấp nhận thất bại. Nó không bao giờ khóc nữa, cả những lúc sốt nóng qua 1 ngày vắt kiệt sức. Trong những cuộc leo núi trong nhà của bọn con gái, luôn luôn nó là người đầu tiên chạm vạch đỏ giữa trần và là người cuối cùng rơi xuống tấm thảm hơi. Những cô bạn người HQ, Indo hay New Zealand có thể nhanh hơn cô bạn VN ở đường đua xanh. Nhưng chúng không thể bơi liên tiếp nhiều vòng không ngừng nghỉ… Từ lúc nào, trong mắt bạn bè, cô nhóc gầy gò ăn mặc giản dị đến từ VN đã giành chiếm vị trí đặc biệt. Trưởng nhóm Bernie thảng hoặc xuất hiện, như một ngẫu nhiên. “Không là gì cả!” – Con nhóc trấn an trái tim vô cớ khua rộn đến nhói đau lồng ngực. Nó không dám nhìn sâu đôi mắt dài.

Xếp hàng trong nhà ăn, Zara chọn thêm 1 phần kem, mang sang cho Quân:

- bạn ăn nhiều vào. Giá mình có nhiều khả năng như bạn, mình sẽ tha hồ thu hút sự chú ý của… mấy boy rất đẹp trai kia!

Con nhóc miệng há to, ngạc nhiên:

- Bernie trưởng nhóm rất thích bạn đấy thôi!

Cô bạn lắc mạnh những chùm tóc loăn xoăn màu mật ong, dẩu đôi môi đỏ óng như miếng mứt dâu:

- Nếu bạn không làm việc xuất sắc đến vậy, chẳng đời nào mình nghĩ bạn đã 16. Tại sao con gái phải tin lời bọn con trai ngốc nghếch? Tụi nó thích nói sai sự thật, thích đánh lạc hướng và rồi tụi nó đau khổ vì mắc kẹt trong bụi rậm của những lời nói dối. Mình chỉ biết mình được kết khi cậu chàng nào nói thẳng với mình. Không rắc rối. Nhưng Cheryl này, bạn thì sao?

Quân lặng thinh, chăm chú liếm sạch các thìa kem. Trước vẻ mặt tò mò chờ đợi của Zara, nó bối rối cào mái tóc ngắn rối bù:

- Mình ư? Không biết nữa. Nhưng… Có lẽ chỉ cần nhìn vào mắt thôi… Có được không?
Thật lạ, cô bạn láu lỉnh đang tươi tắn, bỗng đột nhiên ngồi im, thẫn thờ: “thế nào có những cô nhỏ như mình đã không còn biết cách ấy nữa…”.

Những ngày cuối cùng của chuyến đi xa. Các buổi học ngoài trời hay các cuộc thảo luận nhóm cũng vào hồi chấm dứt. với âm lượng giọng nói dịu dàng nhất có thể, cô Alex đề nghị nhóm cùng làm 1 chuyến dạo chơi suốt đêm trên chiếc xe đuôi vuông. Trong khu chợ Ấn Độ sực nức hương liệu, sặc sỡ những món hàng màu sắc chói chang, cả nhóm đóng tiền vào quán bánh bột cà ri, thỏa thuê ăn bốc kiểu dân bản địa. Ngồi đối diện trưởng nhóm, bất giác Zara hỏi to:

- Cheryl nói bạn thích tôi. Đúng ko Bernie?

Quân ngồi im, tái mét, chết lặng. Nhưng, tiếng Bernie vang lên nhẹ như không:

- Mình thích 1 bạn khác. Sorry lah, Zara!

Quân bước ra ngoài. Nó rẽ sang 1 cửa hàng lưu niệm. Với món tiền được chu cấp cho chuyến đi tiết kiệm hết mức, nó mua 1 vốc mặt dây chuyền, cặp tóc, dây buộc tay làm từ da thuộc cho bạn ở nhà. Một bàn tay bỗng chạm tay Quân:

- Cheryl, bạn cũng mê rock, mình muốn tặng bạn thứ này…

Chúng đến cái lều nhỏ. Người đàn bà to béo tóc trắng dùng cuộng lá chấm mực nâu, vẽ lên tay 2 đứa chuỗi hoa văn bí ẩn, như tay các rocker.

- Nhiều tuần nữa nó mới nhạt. Mọi kỉ niệm rồi cũng sẽ phai nhạt, phải không Cheryl?

Quân là người cuối cùng trong nhóm về nước. Không chỉ lái xe đưa nó ra sân bay quốc tế Changi, cô Alex còn ôm chầm lấy nó, giọng khản đặc:

- Quân Phạm, em đã làm cô nghĩ khác về những học trò nước em…

Rồi cô đi làm thủ tục. Chỉ còn 2 đứa trẻ đứng cạnh thác nước. Bỗng dưng, Bernie kéo vai Quân đến sát gần:

- Mình hôn bạn nhé, Cheryl!

Con nhóc lùi lại:

- Không… không được đâu…

- Tại sao vậy? chỉ lên má thôi! – tóc bạch kim thầm thì.

- Giá như mình không 16 tuổi! – mặt Quân trắng bệch, cố nở nụ cười.

- Mình sẽ nhớ bạn vô cùng. Bạn rất giỏi, và rất xinh. Bạn không giống một ai hết… - Bernie nói vội vã. Quân đứng im. Bỗng nó ngước lên, nhìn sâu vào mắt Bernie, lần đầu tiên:

- Tại sao bạn gọi mình là Cheryl?

- Đó là tên cô gái xinh đẹp dũng cảm trong cổ tích mình đọc hồi bé. Mình đã từng nghĩ chỉ yêu ai mang cái tên như thế…

Cô Alex đã quay lại, vẫy tay:

- Come on. Nhanh lên! Máy bay cất cánh trong vòng 15’ nữa.

Đột ngột, Bernie cầm tay Quân, khớp 2 hình vẽ trên tay 2 đứa. Hiện lên hình trái tim. Quân quay lưng, rảo nhanh, không muốn Bernie nhìn thấy nước trong mắt. Áp mặt vào tấm kính, Bernie nhìn theo bạn. Như một thằng nhỏ, nó không che dấu gương mặt mếu máo, ướt nhoè…

Phan Hồn Nhiên
Tags: , ,

Written by

We are Creative Blogger Theme Wavers which provides user friendly, effective and easy to use themes. Each support has free and providing HD support screen casting.

0 đánh giá:

 

Popular Content

Hello! We’re Fenix Creative Photo Studio

Recent Posts

Why to Choose RedHood?

Copyright © Trang Văn Học Trẻ | Designed by Templateism.com | Published by GooyaabiTemplates.com