AD (728x60)

Blog Archive

Categories

About us

Thứ Năm, tháng 9 28, 2006

Hôm nay mười bảy, made in tự tui

Share & Comment
Tuổi 17, người ta có những đam mê rất trẻ. Khánh thì không như vậy, với cậu, đam mê lớn nhất là nhiếp ảnh. Tình cờ người bác đem một chiếc máy ảnh cũ từ Nhật về, thế là cu cậu bị nó hút và trở thành tín đồ của nhiếp ảnh. Hình như là năng khiếu bẩm sinh mà tuy là U21 nhưng cậu được các cô chú nhìn nhận là tay thợ khá, thông minh. Tuy là thế, Khánh vẫn chỉ là cậu học trò lớp 11 của ngôi trường dân lập Quốc tế. Bố Khánh là một nhà ngoại giao của Anh, mẹ câu là người Việt chính gốc, Khánh đến đây theo nhiệm kỳ của bố và cũng là lần đầu về quê ngọai. Về Việt Nam, như con cá gặp nước, tay thơ nghiệp dư thích thú với phong cảnh đặc biệt của Việt Nam.
- Mẹ xem bức này con chụp có đẹp ko? Hôm qua con đi qua làng trẻ Hòa Bình của bệnh viện Từ Dũ, tình cờ chụp được những tấm rất cảm động. - Khánh đưa mẹ những bức ảnh còn thơm mùi thuốc tráng
- Ừm, con trai mẹ ngày càng chắc tay đấy! Tấm này mẹ thích nhất nè!
- Đây là một cô bé trong làng, bị chất độc da cam, bố cô bé đã mất, mẹ cô bé có thể là người phụ nữ rất nghèo, bà ấy bỏ bé ở làng, các cô ở đấy chỉ thấy có cô bé nằm đó thì mang về cưu mang.
- Thế con chụp cô bé khi nào? - tiếng bố cắt ngang câu chuyện
- À, bố, cô bé đang nhìn qua cửa sổ, các cô nói mỗi khi Tết về, cô bé đều nhìn qua ô cửa sổ, nhìn những đàn chim về tổ, mong ước mẹ đón về.
- Ở Việt Nam, vẫn còn rất nhiều mảnh đời vậy sao? - bố cậu hỏi, lòng đầy băn khoăn
- Đúng vậy anh ạ, chiến tranh đã qua đi nhưng những hậu quả nó để lại sẽ còn mãi theo thời gian.
Câu nói của mẹ làm gian phòng nặng nề, cả ba đều nghĩ về câu nói đó, cảm thương cho những mảnh đời tội nghiệp.

Sau hai ngày nghỉ đi chụp ảnh, cu cậu lại vác ba lô đến lớp trong sự nuối tiếc. Nếu không phải vì bố than phiền về cậu con trai quá nghệ sĩ thì nó chấp nhận nghỉ thêm một buổi nữa. Bố cậu rất ao ước Khánh nối tiếp nghiệp mình, ông nhìn thấy cậu con rất biết giao tiếp và thông minh. Hôm nay lớp học có đến hai tiết Toán – môn mà Khánh chả thích chút nào nhưng bù lại có một tiết Văn. Hôm nay cô giáo ra đề tài để nói chuyện tự do, cậu đã dự tính sẽ kiểu chuyện về những nơi mình đã đến cho nên Khánh rất thích. Nó vốn khoái nói, khoái kể mà.
- Chào nghệ sĩ!
- Hi, Roy! Sao đến lớp sớm vậy?
- Hôm nay bố tớ phải đến công ty sớm nên tớ quá giang xe luôn!
Roy cũng là con người nước ngoài, bố mẹ cậu đều là người Scotland, bố cậu đến Việt Nam mở rộng kinh doanh, với những thành công đạt được, ông muốn ở lại đây. Hai cậu ông trò thôi nói chuyện khi Sarah – giáo viên Văn vào lớp. Cô chào cả lớp bằng nụ cười rạng rỡ đầu tuần:
- Ai sẽ bắt đầu câu chuyện hôm nay trước? Nghệ sĩ Jason nhé! Người đi nhiều nhất lớp ta.
Jason là tên tiếng nước ngoài của Khánh, cậu niềm nở đồng ý, dù sao Khánh cũng đã chuẩn bị kĩ càng và tiết học này cũng rất nhẹ nhàng. Cả lớp như bị cuốn vào câu chuyện đầy hấp dẫn và cảm động của cậu, họ cùng nói lên cảm xúc của mình.
- Chiến tranh thật khủng khiếp nhưng Roy nghĩ quan trọng là chúng ta làm gì? Chúng ta tổ chức một cuộc đến thăm chẳng hạn. Cô Sarah, cô nghĩ sao?
- Roy nói đúng, còn các em thì sao? Cô ủng hộ đấy, nếu đồng ý thì cuối tuần này được không? Roy, Jason, Sophia, ba em giúp cô nhé!
Cả lớp Khánh ban đầu cũng có đứa hời hợt nhưng tuyệt nhiên sáng chủ nhật không thiếu ai. Ngay cả Dee, một đứa Phi gốc, vốn dữ dằn nhất lớp cũng vỗ vai cậu khen ngợi: “Tao bị mày thuyết phục đấy thằng nhóc gốc Việt à!”. Khánh cười đáp lại sự chân thành của các bạn. Cô Sarah giới thiệu với chúng nó người bạn trong trường, thầy Trung - thầy dạy Toán hồi lớp 10 của cả lớp. Cô bảo thầy là admin của trang web chuyên giúp đỡ các trẻ em mồ côi, cơ nhỡ. Tuy chỉ vỏn vẹn gần 30 con người như đồ đạc thì nhiều gấp đôi, chả là chúng đều là con nhà khá giả cả. Thầy Trung dặn bằng kinh nghịêm:”Các em hãy dùng sự chân thành của mình, các bạn ấy không thích sự thương hại hay bố thí”. Cô Sarah thì cười bảo:” Thầy yên tâm, tất cả học trò của tôi đều là những cô bé, cậu bé thông minh và giàu tình yêu thương. Đúng vậy ko?”. Thay vì đáp “Phải ạ” thì cả bọn đồng thanh: “Cả cô nữa chứ!”. Những nụ cười nở trên môi, xương rồng ắt cũng phải ra hoa.
- Xin lỗi, các bạn là ai? - Một cô bé xinh xắn đón chào đoàn bọn Khánh ngay cửa
- Phương Anh! Đúng là Phương Anh rồi - tiếng thầy Trung vang lên, cả bọn ngớ người quay nhìn thầy.
- A, reallife, tưởng anh quên cô em này rồi chứ! – cô bé vui vẻ nhận ra ngừơi quen.
- Đề anh giới thiệu với mọi người - rồi thầy quay sang cả bọn – đây là các em học sinh ở trường anh đang dạy, các em tự tổ chức đến thăm làng, đây là Sarah cô giáo của các em.
- Còn đây là…? – Khánh nhấc bao máy ảnh nặng chịch nhìn cô bé
- Đây là Phương Anh, một thành viên tích cực của web do thầy admin, cô bé là con của một bác sĩ ở Từ Dũ và là người chị quen thuộc của các em ở đây. Phải ko cô bé? – Trung cười nhìn Phương Anh.

Cả bọn hoà nhập khá nhanh với các em, tất cả bọn chúng đều là những người cởi mở. Gặp lại cô bé hôm nọ để tặng bức ảnh, lại săn tìm những góc ảnh khác, Khánh mỉm cười đứng ngoài cuộc vui của các bạn. Tách… tiếng máy ảnh vang lên, khung hình hiện lên nụ cười tươi rói của Phương Anh và Roy. Khánh thích thú, có vẻ họ rất hợp cạ.
- Nghệ sĩ đúng là nghệ sĩ!
Tiếng Sophia làm Khánh giật mình quay lại:
- Sophia thấy thế nào?
- Ngày trước, Sophia nghe bố và ông kể về cuộc chiến Việt Nam. Ông Sophia không tham gia quân đội nhưng với thất bại của Mỹ trước Việt Nam, ông Sophia luôn cho rằng nỗi nhục của người Mỹ, ông luôn bị chiến tranh ám ảnh, nói thật nha, có khi Sophia cảm tưởng ông rất ghét Việt Nam. Còn bố của Sophia là một thanh niên yêu hòa bình, nhiều lúc bố và ông gây với nhau rất dữ, bố bảo Mỹ đã sai lầm khi tấn công Việt Nam, Việt Nam là đất nước tuyệt vời nhất với bố, bố rất khâm phục những người Việt Nam
- Vì thế ông đến Việt Nam? Còn Sophia?
- Sophia nghe kể nhiều về cuộc chiến ấy và Sophia chỉ nghĩ đơn thuần chiến tranh là phi nghĩa. Hôm qua, Jason nói rất hay, Sophia nghĩ thêm nhiều điều rằng chiến tranh là nỗi đau thế kỉ và Sophia cảm thấy hối hận về những gì đất nước Sophia làm với Việt Nam. Bố Sophia đến đây cũng vì vậy!
- Sophia làm Jason cảm động đấy! Mình vào hát cùng bọn họ đi, xem ra Phương Anh và Roy song ca hợp quá!
Khánh kéo tay cô bạn dễ mến vào cuộc chơi. Ở lớp Khánh và Sophia hém khi nói chuyện, vì nhiều lý do lắm, Khánh cũng chẳng phải là đứa cởi mở với bọn con gái lắm. Mẹ vẫn bảo Khánh chả giống cả bố lẫn mẹ ở khoản đó cả, mặc dù cậu thừa hưởng sự thông minh, lịch sự từ bố và sự nhân hậu, tinh tế từ mẹ. Nhưng hôm nay Khánh cảm thấy mình mến cô bạn này rồi đấy, suy nghĩ sâu sắc và giàu tình thương. Như mẹ của Khánh vậy. Chà, 17 tuổi, chắc đêm nay về Khánh phải về nhờ bố tư vấn giúp!

Cả lớp Khánh tổ chức một buổi nhạn đàm về cuộc viếng thăm. Khánh đã bắt cặp với Sophia rồi, cũng như Roy, từ ngày ấy cậu đã có một cạ cứng cho mình. Roy tiu nghỉu bảo nếu có Phương Anh, thế nào hắn cũng sẽ có người đồng sự hợp gu. Khánh hỏi thì Roy nói, Roy tìm thấy sự đồng điệu và sự tươi trẻ từ cô bạn, họ đã có một chút gì đó hơn tình bạn. Roy rất quí tấm hình mà Khánh đã chụp, như một minh chứng cho chút gì đó mới nhú giữa cả hai. Khánh thầm nghĩ, thế là ko chỉ bố Roy mà từ nay cu cậu đã có thêm lý do fải gắn bó với Việt Nam rồi đó.

Những cuộc đến thăm vẫn được duy trì đều đặn. Nhưng đến đầu lớp 12, theo nhiệm kỳ, bố phải rời khỏi Việt Nam trở về Anh sau khi ông được thăng chức. Cả nhà Khánh ai cũng buồn, nhất là mẹ, cả Khánh nữa. Trở về Việt Nam, mẹ rất vui, như đứa con được ủ trong hơi ấm người mẹ. Nhưng mẹ vẫn tự an ủi mình rằng: “xuất giá thì phải tòng phu”. Bố biết, sự tinh tế của một người Anh: “Chúng ta sẽ về Việt Nam hoài thôi!”. Khánh buồn lắm, cậu còn rất nhiều những dự định dở dang, những tình cảm dở dang.
- Jason đi rồi có nhớ bạn bè không?
- Jason sẽ không quên ai cả đâu, nhất là…, là Sophia. – Khánh nhìn đôi mắt ươn uớt của cô bạn
- Jason đúng là con trai Việt Nam, luôn nhút nhát trước bạn gái. Mình sẽ gặp nhau qua mạng, Jason nhỉ? – Sophia an ủi nó.
- Ừ, trong máu Jason là Việt Nam, trong tim Jason là Việt Nam.
- Jason thích con gái Việt Nam phải không?
- À… về việc đó thì. Jason chỉ yêu những người Jason yêu thôi.

Một ngày thứ hai đầu tuần lại đến. Roy buồn bã nói với Phương Anh:”Anh buồn quá, không còn Jason bên cạnh trong những giờ học Toán cả hai thằng đều ghét”. Hắn mang tâm trạng đó vào lớp học. Mà hình như ai cũng thế, cũng quen với cậu con trai gốc Việt nghệ sĩ mà sôi động, sâu sắc mà tinh tế ấy. Cô Sarah mỉm cười như muốn lấy lại không khí: “Hôm nay chúng ta nói về Puskin – ông vua thơ tình. Ai bắt đầu trước đây!”. Cả lớp im lặng hồi lâu.
- Thưa cô, em ạ! – tiếng Khanh dõng dạc vang lên bên cửa lớp.
- Jason! - cả lớp và cô cùng ngạc nhiên
- Em không thể xa Việt Nam, xa những người bạn, những dự định còn dở dang. -Bố mẹ em đã về Anh, em sẽ sống ở đây với bà ngoại, với các bạn. Các bạn còn chào đón mình chứ!
- Tất nhiên! You ‘re welcome! - cả lớp vui vẻ đồng thanh.
- Thế nghệ sĩ mang gì hôm nay? – cô Sarah chưa quên lời xung phong của chàng trai trẻ.
- Đây là những tấm hình Jason chụp được ở bảo tàng….

Khánh lại bắt đầu những câu chuyện đầy màu sắc của mình, đúng chất ngoại giao pha nghệ sĩ. Lớp học mùa đông lại thêm ấm, những nụ cười trao nhau khe khẽ, những bàn tay lồng vào nhau. Những khoảng khắc đẹp đẽ mà ống kính của Khánh đã vô tình chộp được.
Ôi, Việt Nam của những người nước ngoài!

(trích đăng diễn đàn NTMK)
Tags:

Written by

We are Creative Blogger Theme Wavers which provides user friendly, effective and easy to use themes. Each support has free and providing HD support screen casting.

0 đánh giá:

 

Popular Content

Hello! We’re Fenix Creative Photo Studio

Recent Posts

Why to Choose RedHood?

Copyright © Trang Văn Học Trẻ | Designed by Templateism.com | Published by GooyaabiTemplates.com