Christina - bạn tôi - có một món quà đặc biệt. Tôi nghĩ nhiều người trong chúng ta cũng sẵn có món quà này mà không hề biết. Đó là món quà của tình yêu thương và lòng trắc ẩn. Tại sao tôi gọi nó là quà. Bởi Christina đã đem nó để ban tặng cho một chú mèo nhỏ.
Chú mèo bị nhiễm FIV
Dan Malone
Christina - bạn tôi - có một món quà đặc biệt. Tôi nghĩ nhiều người trong chúng ta cũng sẵn có món quà này mà không hề biết. Đó là món quà của tình yêu thương và lòng trắc ẩn. Tại sao tôi gọi nó là quà. Bởi Christina đã đem nó để ban tặng cho một chú mèo nhỏ.
Christina là vị ân nhân của những chú mèo "vô gia cư". Cô thường gom góp những chú mèo tội ngiệp về nhà, chăm sóc và sau đó giao chúng cho những gia đình tốt bụng
Và rồi Savannah - một chú mèo con đặc biệt - đã xuất hiện trong cuộc sống của Christina. Khi Christina tìm thấy Savannah, nó bẩn thỉu, đói rét và vô cùng yếu ớt. Như thường lệ, bạn tôi đem nó về nhà. Sau một thời gian, Savannah tăng lên 1 kg. Một ngày, Christina đưa Savannah đến sở thú y để kiểm tra sức khỏe. Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó. Christina gọi cho tôi với giọng điệu buồn bã: Savannah bị nhiễm FIV dương tính. Một căn bệnh tương tự như AIDS ở người.
Từ đó, Savannah ngừng ăn và bắt đầu sút cân. Nó gầy xơ xác đến nỗi nhìn thấy cả xương qua lần da mỏng. Savannah gần như kiệt sức và vô vọng trong cuộc chiến giành giật sự sống. Chỉ nghĩ đến việc có thể mất Savannah, Christina òa khóc. Cô thức suốt đêm bên chú mèo nhỏ với hy vọng điều đó sẽ tiếp thêm sức mạnh cho Savannah.
Với loài mèo, nhiễm FIV chẳng khác nào lĩnh phải án tử hình. Căn bệnh này lại dễ lây nhiễm nên Savannah phải sống biệt lập với những con mèo khác. Trong những ngày tháng đó, Savannah chỉ có duy nhất Christina làm bạn.
Tuy đau buồn nhưng Christina quyết định không bỏ cuộc. Cô chạy chọt khắp nơi và lùng sục suốt ngày đêm trên Internet, nhặt nhạnh những tia hy vọng, dù là nhỏ nhất. Christina trở thành bác sĩ riêng của Savannah.
Trong một thời gian ngắn, Savannah dần dần hồi phục, nó đã bắt đầu ăn trở lại và hòa nhập với những chú mèo khác. Như một phép màu, trong lần đi khám sức khỏe sau đó, Savannah đã được bác sĩ thông báo là FIV âm tính.
Tôi không nghi ngờ gì về việc Savannah rồi đây sẽ mạnh khỏe và có những ngày tháng hạnh phúc. Còn Christina, bạn tôi đã đem tình yêu thương của mình tặng cho một sinh vật đáng yêu để rồi nhận lại cho mình một món quà quý giá.
"Nhưng ít nhất bạn đã có một ngày"
Catherine Pulsifer
Vào khoảng tháng 9, một người bạn thân thiết của tôi đột ngột mất đi người chồng thương yêu của mình trong một vụ tai nạn. Tai họa này là một cú sốc với tất cả chúng tôi.
Tai nạn xảy ra bất ngờ và hoàn toàn không ai lường trước được. Nó chỉ đánh thức một điều rằng, bạn có thể mất đi người thân yêu của mình bất cứ lúc nào, dẫu bình thường chúng ta vẫn tưởng họ ở bên mình mãi mãi. Cuộc sống này quá ngắn ngủi và mong manh.
Để an ủi bạn, tôi đã cố đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy. Nhưng tôi vẫn không tưởng tượng nổi làm sao bạn tôi có thể vượt qua được nỗi đau này. Tôi không biết phải nói gì với bạn nữa.
Có những lúc, ngôn từ trở thành vô dụng. Có những lúc hành động có ý nghĩa gấp ngàn lần những lời nói sáo rỗng. Và có những lúc im lặng để lắng nghe lại là một "liều thuốc giảm đau" hiệu nghiệm hơn tất thảy.
Sau khi rời khỏi tang lễ, tôi đến nhà Marilyn - một người bạn thân thiết với tôi hàng chục năm nay. Cô ấy là mẫu người có thể chia sẻ với bạn bất cứ niềm vui hay nỗi buồn trong cuộc sống. Cô ấy có khả năng làm cho người khác cười thỏa thích cũng như khiến cho người khác cảm thấy cuộc đời dù đã đến tận bờ vực thẳm vẫn có thể ánh lên những tia hy vọng. Chúng tôi nói chuyện một lúc, rồi Marilyn hỏi tôi về công việc. Được lời như cởi tấm lòng, tôi nói, nói và nói như không thể nào ngừng lại (đến nỗi tôi nghĩ chắc Marilyn phải rất ân hận khi lỡ hỏi tôi câu này). Tôi đã có một tuần làm việc tồi tệ và cứ thế trút mọi bực tức với cô ấy.
Marilyn lặng yên lắng nghe tôi, rồi nhẹ nhàng vuốt bàn tay nhỏ nhắn lên má tôi và nói: "Nhưng ít nhất, cậu đã có thêm một ngày".
Sự va chạm của bàn tay cô vào má tôi, giọng nói nhỏ nhẹ và bình thản: "Nhưng ít nhất cậu đã có một ngày" như cả tấn đá đổ xuống tôi. Những thất vọng, căng thẳng trong tôi tan biến. Dù đó là một ngày tồi tệ nhưng tôi vẫn còn được hiển hiện trên cõi đời đầy buồn vui, đau khổ này.
Từ đó, mỗi khi gặp khó khăn, tôi thường nhớ đến những điều Marilyn nói. Cuộc đời ngắn lắm nhưng tôi vẫn còn tồn tại và không thể lãng phí một ngày sống của mình trong tâm trạng thất vọng và chán nản.
Hà Linh dịch
0 đánh giá:
Đăng nhận xét