AD (728x60)

Blog Archive

Categories

About us

Thứ Ba, tháng 9 26, 2006

Có ai đó đang khóc ...

Share & Comment

Những tiếng nói chuyện, những chiếc máy bay, những lá thư trong ngăn bàn.......... Tất cả chúng ngưng cái "hoạt động" của mình lại khi cô giáo bước vào lớp. Vẫn như mọi khi, cô nhìn quanh cả lớp 1 lúc: "Lại máy bay, sao các em không chuyển sang....... phi thuyền cho kịp thời đại chứ". cả lớp phì cười. Một tiết Văn được mở đầu thoải mái (như mọi khi). Mở sách và nhìn lên bảng, 1 câu hỏi rất ấn tượng: "Em ủng hộ Thỏ hay Rùa ???". Đó là 2 nhận vật trong câu chuyện ngụ ngôn quen thuộc "Cuộc chạy đua giữa Thỏ và Rùa".
Cả lớp chia ra thành 2 phe rõ rệt. Linh ủng hộ Rùa, nó nghĩ rằng 1 con vật nhỏ bé và chậm chạp mà có thể thắng được cuộc chạy đau thì nó hoàn toàn xứng đáng. Linh đứng dậy, là 1 lớp trưởng, nó không khó khăn lắm trong việc trình bày suy nghĩ của mình. Cô giáo mỉm cười...........
"Cô oi, con muốn nói..........". Linh quay qua, lại là hắn..............
Linh và Lâm, 2 đứa nhóc luôn ganh đua nhau từng điểm số trong lớp, Linh ghét Lâm, Linh thù Lâm, tại sao hắn luôn có mặt trong tất cả những gì Linh tham gia, và làm cho................ vị trí đứng đầu của Linh phải sẻ chia với hắn.
Lâm đứng dậy. Lâm ủng hộ Thỏ. Lâm cho rằng Thỏ là con vật tinh ranh, và những người thông minh thì....... hiểu mọi chuyện. Lâm nghĩ Thỏ cố tình thua chứ không phải Thỏ bị thua. Thỏ muốn cho mọi người về sau có 1 bài học để biết rằng không bao giờ nên coi thường đối thủ. Lại 1 lần nữa, cô giáo mỉm cười..............
Cuộc tranh luận lại cứ diễn ra, ồn ào và sôi nổi, Linh đứng đầu 1 bên, Lâm thủ lĩnh 1 phần. Ai bảo rằng học trò lớp 5 hiền lành nào ^^. Chẳng ai thắng ai. Lại 1 lần nữa, LInh hoà Lâm. Linh ghét Lâm................ Nhưng đó là cách đây 1 tháng. Còn giờ đây, Linh và Lâm.......... cùng 1 "mặt trận" ^^.
Học sinh lớp 5 được đi cắm trại ở ĐL 2 ngày 1 đêm. Lần đầu tiên Linh rời khỏi thành phố, nó cười suốt. Buổi tối ở rừng thông thật đẹp, trời đầy sao, ở TP chẳng bao giờ có sao nhiều như thế này. Linh nhìn lên trời, rồi cứ mải mê bước theo ánh sao................... Đến 1 lúc, Linh không nhìn thấy những dãy lều màu sắc của trường mình nữa. Nó hoảng sợ........

Có ai biết mình không ngủ trong lều không nhỉ? Chắc là không đâu, mình đã lấy mền cuộn lại như thể mình đang ngủ rồi. Sẽ chẳng ai biết mình đang ở ngoài. Sẽ chẳng ai đi tìm mình. MÌnh sẽ chết, mẹ bảo trong rừng thì sẽ có thú dữ. Mình sẽ bị chúng ăn thịt, sẽ chẳng ai thấy mình nữa. Mình sẽ không còn được ăn kem chanh nữa. Cầu trời cho con........... 1 cốc kem chanh trước khi có con sư tử nào lại gần con..........

Linh ngồi dựa vào gốc cây và rấm rứt khóc. Chợt Linh thiếp đi....... Khoảng 1h sau, 1 bàn tay lay nhẹ Linh:
- Này, này......
- áaaaaaaa - Linh la lên.
- Này, la to thế sao nãy giờ không la cho người ta dễ tìm
Linh mở mắt, là Lâm............... Lâm ngồi xuống cạnh Linh:
- Cả trường tìm trò ở dưới kìa, sao lại mò lên đây giữa đêm thế hả? Muốn đi chơi thì mai nói cô dẫn đi chứ. Ham chơi. Đúng là đồ con gái.......
- Này, trò thôi ngay nhá. Xưa nay người ta chỉ nói con trai ham chơi. Có ai bảo con gái ham chơi đâu. Linh lên đây tại vì..............
- Vì gì hà?
- Vì.............. những ngôi sao - Linh cười.
Rồi Linh kể cho Lâm nghe về gia đình mình. 1 gia đình không hạnh phúc lắm. Mẹ Linh thường kể cho Linh rất nhiều câu chuyện cổ tích, trong đó có rất nhiều sao. Nhưng Linh rất yếu, tù bé đã chẳng đi xa, ở TP sao ít. lần đầu tiên Linh được thấy nhiều sao thế này...........

Con nhóc ngày ngày cãi lộn với mình coi ra cũng hiền đấy chứ. Cũng biết mơ mộng. Hoá ra nó còn là con gái ^^. Cũng tội nghiệp nó...........

Rồi chợt Linh cầm tay Lâm:
- Mình đi về thôi. Ngắm thế đủ rồi.........
- Ừ, đi về........
- Đi đường nào Lâm....
- À, đường này này.......... Í khoan, hình như đường kia. Mà đường này thì phải..........
- Hả, trò không biết đường hả ?????
- Thì........... Ừmh thì........... Tại........... tại hồi nãy không thấy trò, thấy cô lo quá nên mới đi tìm luôn. Đi đại thì gặp trò thôi, thực ra........ Lâm cũng không nhớ đường............. ^^
Linh ngồi xuống. Nói là ''ngồi" thôi, chứ thực ra hạnh động của LInh trong giống như.......... bị ai đó đè xuống. Nó lại nghĩ những suy nghĩ ban nãy, nó ôm mặt......... tu tu khóc >"< . Lâm nhìn nó, bối rối:
- Nín đi........... Sao khóc lắm thế.........
Nó vẫn cứ khóc, khóc ngon lành, cái suy nghĩ.......... không được kem chanh trước khi bị sư tử ăn thịt làm nó sợ. Lâm ngồi dỗ nó mãi không được,quay ra............. khóc luôn. Những đứa trẻ 10 tuổi thường như thế. Nó quay sang nhìn Lâm, ngạc nhiên về cái thằng nhóc mà nó ghét, thằng nhóc ấy khi khóc.............. hiền lành như chó con ^^. Ngạc nhiên quá, nó ngừng cả khóc, quay qua hỏi:
- Trò khóc đấy àh. Sao thế ???
- Tại thấy trò khóc. Dỗ mãi không nín, nên....... khóc theo.......
Nó phì cười. Bỗng trời mưa. Thấy nó không khóc nữa, Lâm cũn ngừng khóc, Lâm nhìn mưa và bảo:
- Có ai đó đang khóc...........
- Sao thế ?
- Vì có ai đó cũng khóc không nín, nên ông trời sợ quá............ khóc theo.
- Như trò ban nãy í àh - Linh cười thích thú.
- Cũng gần như vậy. - Lâm ấp úng.
Rồi cả 2 đứa trẻ thiế đi. Trong làn mưa nhẹ của ĐL. 2 đứa trẻ ngủ dưới gốc thông thật thanh thản vả đáng yêu như 2 thiên thần.
Nhưng thiên thần thì sẽ không bị phạt. Giờ đây, cả nó và Lâm đang phải cùng giải thích lí do tại sao lại tách đi chơi riêng vào giữa đêm. cái "mặt trận" mà cả 2 "thiên thần" đang đối đầu thật khủng khiếp ^^. Linh không làm lớp trưởng nữa, bị bố mẹ la. Lâm thì bị phạt 1 tuần trực nhật, bố mẹ (dĩ nhiên) la không thương tiếc. Nhưng nhờ thế mà 2 đứa trẻ trở thành bạn của nhau...........................
4 năm trôi qua từ ngày hôm đó. cả Linh và Lâm bây giờ đều đã là học sinh lớp 9 rồi. 1 ngày nọ, Lâm cầm tay Linh và nói rằng............ muốn đi xa hơn tình bạn. Linh mỉm cười. 2 thiên thần đã ở bên nhau đủ lâu để hiểu nhau, chúng tự tin chúng sẽ có 1 tình cảm lớn hơn, bền vững hơn, sâu sắc hơn, và.............. đẹp hơn ^^. nhưng 1 ngày, cả Linh và Lâm đều nhận ra mình đã quá ngộ nhận, cái giữa 2 đứa chỉ là tình bạn mà thôi. Cả 3 đứa cùng cười và dắt nhau đi ăn kem chanh, đánh dấu 1 bước phát triển từ............. tình iu ngốc xít thành.............. tình bạn thiên thần ^^.
Và dừng lại 1 chút để nói về 2 nhân vật chính ^^. Lâm là con trai cả trong 1 gia đình giàu có, sau Lâm là 1 thằng em trai thua Lâm........... 3 giây ^^ tên Thông. 2 đứa chúng giống nhau từ đầu tới chân nhưng về chuyện học hành thì có 1 vài điểm khác biệt: Lâm thích những môn tự nhiên tính toán, Thông lại giỏi những môn vẽ, nhạc. Kể từ cái ngày LInh và Lâm bắt đầu cái "tình iu ngốc xít" thì Thông cũng có thói quen gọi Linh là 'chị dâu" ^^. kể cả khi cái tình iu í đã hết thì nó cũng không thể từ bỏ thói quen được. Lâm và Thông đẹp trai, học tốt, nhà giàu nên (dĩ nhiên) là đích nhắm của những cô gái cùng trường. Ngược lại với quan điểm của Lâm là không thích thì không làm người ta đau khổ, Thông lại rất "lãng tử', Thông ham vui.........
Còn Linh, như đã nói ở trên, sinh ra trong gia đình danh gía nhưng........... không hoàn toan hạnh phúc. Linh có đôi mắt to đặc trưng của nhà nội. Linh không sắc sảo như chị mình, nhưng lại có vẻ dễ thương khiến người ta cảm thấy dễ chịu khi gặp mặt. Giọng nói trong, mái tóc thẳng không duỗi làm Linh rất hiền. Nhưng Linh lại rất bướng, không nghe lời ai cả, chỉ chăm chăm làm theo ý mình, chẳng khi nào cho thấy mình yếu đuối, bằng chứng là.......... chẳng khóc lần nào từ ngày cắm trại í. và Linh đã cãi thì........ khó ai thắng ^^. quan điểm tình cảm của Linh cũng gần như Lâm (chơi chung bị nhiễm) là không lừa dối ai để sau này bị....... trả thù (nghe hơi xã hội đen).
Đầu năm lớp 9, Lâm chuyển nhà ra Hà Nội. Cái ngày Lâm đi, điện thoại nhà LInh reo liên hồi............ Lâm gọi, Linh đã không ra sân bay. Không phải vì nhà Linh không cho đi, mà vì........... Linh không muốn đi, vì....... Linh không muốn cả Lâm và Thông thấy Linh khóc. Cuộc gọi cuối cùng của Lâm, hộp thư thoại nhà Linh vang lên: "Ê nhóc, sao bạn thân đi mà không tiễn hả, chán Linh ghê áh. Thôi, Lâm đi hén, may mốt có ai ăn hiếp thì gọi điện cho Lâm............ Mà vẫn nhớ số di động của Lâm chứ hả ^^ Lâm đi nha, ăn ngon ngủ kĩ, đừng khóc vì nhớ Lâm nha''. Rồi có cả giọng của Thông: "Chị dâu, em đi nhá. Ra ngoài đó em sẽ mua nón gửi vô cho chị, nón ngoài đó đẹp lắm đó. Em đi nha. Chị dâu ở nhà có........ ngoại tình thì kiếm thằng nào đẹp từ em trở lên, mà........ đểu từ em trở xuống hén. Chị dâu, em đi".
Linh ngồi nghe mà phì cười. Thế là 2 đứa nó đã đi rồi, từ giờ 1 mình Linh phải làm mọi thứ. Linh không có bạn thân nữa rồi >"< . Linh leo lên giường năm ngủ, ngày mai Linh phải đi học..............
............................
Thời gian lại trôi. 1 năm đã qua.
Hôm nay, 28 Tết, Linh lò mò dậy từ 2h sáng, thay quần áo đẹp, đơn giản chỉ vì 3h30, Lâm và Thông sẽ về chơi, Linh muốn tụi nó thấy LInh vẫn sống tốt và........ xinh đẹp thế nào ^^.
Sân bay sáng sớm mờ sương lạnh ngắt. Linh đút tay vào túi áo khoác, chân di di trên nền gạch. Bỗng bàn tay ai đó bịt mắt Linh lại: "Hù". Giọng nói quen thuộc, Linh bật cười: "Nhóc, buông tay ra, chị la lên em........ sàm sỡ chi bi giờ".
- Ngon quá ta. dám ăn hiếp em luôn đó.
Thông bỏ tay ra, Linh thấy Lâm tiến lại. 2 đứa trắng ra, đúng là thời tiết lạnh sướng thật, chẳng phải tốn tiền tắm trắng.
- Về 1 mình àh? 2 bác đâu?
- Ba mẹ lo chuyện làm ăn. Lâm với Thông xin lì xì trước, mua vé vô đây chơi. Ở ngoài đấy mùa Tết có nước......... đóng băng vì rét.
- Nón của chị đâu em- Linh quay qua "dụ dỗ" Thông.
- Từ từ đã. Chưa về nhà, quà cho chị với tụi nó cả túi đây nè.
- Ủa, "nhà" ? Nhà nào ???
- Anh em em trước khi tới đã nhờ bác em mướn nhà giùm rồi. Trường cho nghỉ tới mùng 10 lận. Ở từ giờ tới đó chỉ trả nửa tháng tiền thơi. Mà hìh như.......... gần nhà chị luôn thì phải........
Thế là suốt nửa tháng Tết đó, sáng nào Linh cũng bị dựng đầu dậy lúc 5h, chạy bộ với anh em chúng nó 4km.Mệt gần chết, nhưng Linh vui. Vì nếu Lâm và Thông không về LInh cũng chỉ đắp mền mà ngủ suốt thôi, chẳng đi đâu. Nhà Linh ngày Tết cũng chẳng hơn gì ngày thường, vẫn ảm đảm và im ắng..............
Ngày qua ngày. Rồ Lâm và Thông cũng về HN. Lần này thì LInh ra tiễn, Linh không muốn tụi nó buồn, với alị bây giờ thì Linh đã người lớn hơn, Linh biết là tụi nó sẽ trở về thăm Linh nữa. Ngày chia tay, 3 đứa ra Mum mập ăn kem chanh, Lâm và THông kể chuyện của mình ở HN. Linh cũng kể chuyện của mình. tất cả thật vui, Linh phì cười vì firt kiss của Thông. Thông tuy "lãng tử" nhưng làn đầu tiên hôn 1 cô gái, thế mà lại là 1 cô không thích Thông nữa, vất vả khổ cực ghê. Nhưng Linh vẫn không kể hết mọi chuyện, còn 1 thứ nữa Linh đã giấu................ Đó là Linh đang iu..............
Máy bay chở Lâm và Thông cất cánh thì trời mưa. Ngộ thật, Sài Gòn ngày Tết tự nhiên có mưa.......... Lâu rồi không được đi bộ dưới những cơn mưa, lâu rồi không có cái cảm giác được những hạt mưa bắn vào mặt, lâu rồi không được hít vào cho căng phồng 2 lá phổi mùi vị của hơi đất. Linh quyết định bỏ chuyến xe bus, mà đi bộ về nhà. Mới 5h30 sáng, lại có mưa làm cho bầu trời không có miếng nắng nào. "Lạnh quá", Linh kéo áo khoác lên 1 chút. Cứ mỗi khi trời mưa và se lạnh thế này, Linh lại nhớ hắn lạ lùng...............
"Hắn" chính là cái bí mật mà Linh đã giấu Lâm và Thông- 2 đứa bạn thân nhất của mình. "Hắn" chính là người làm cho Linh thix những cơn mưa. Và bây giờ, "Hắn" cũng chính là người làm cho Linh........ đau khổ. Đã 3 tháng kể từ khi hắn xuất hiện trong cuộc đời Linh. 1 ngày đẹp trời, Linh xúng xính trong chiếc áo màu kem sữa mẹ tặng, tung tăng đến dự sinh nhật nhỏ bạn thân, và rồi....... Linh gặp hắn. Nhìn hắn, Linh cẳm thấy có 1 nét gì đó rất quen thuộc, như thể Linh đã quen hắn từ lâu lắm rồi. Đúng rồi, hắn có đôi mắt ấy, đôi mắt của anh Hai của Linh.......... Linh bật cười như thể vừa tìm ra 1 cái gì đó rất thích thú. Thế là Linh chú ý hắn, Linh muốn xem cái gã con trai có đôi mắt y như ông anh yêu quý của mình kia, cái gã ấy....... tính tình như thế nào. Thế là suốt buổi đi chơi hôm ấy, hắn đã chở Linh (sau khi Linh chạy đi "nhờ vả" con bạn). Hôm ấy, trời cũng mưa nhẹ như hôm nay. Linh chạy đi mua 2 cái áo mua 2k cho 2 đứa. Linh đứng nhìn hắn mặc cái áo rồi bật cười hì hì. Hắn đỏ mặt, Linh nói: "Nhìn Phương mặc áo mưa mắc cười quá. Để Linh làm cho". rồi Linh giùp hắn tìm ra "cái đầu" của áo mưa. Chợt, hắn nhìn thẳng vào mắt Linh rồi bảo: "Linh ơi........ làm "dzợ" của Phương nhe" ^^. Vậy mà Linh cũng gật đầu, có lẽ Linh đã choáng ngợp trong cái ánh nhìn của hắn, cái ánh nhìn nửa tha thiết, nửa mạnh mẽ. Thế là hắn và Linh thành "dzợ chồng". Suốt buổi đi chơi hôm ấy, LInh đã cười thật nhiều, đã nói thật nhiều. Hắn cũng như thế. Hắn trêu cái ý tưởng sau này sẽ làm ra xi- nhan cho xe đạp của Linh. Linh chọc cái kiểu mặc áo mưa mà không dám đội đầu vì......... sợ mất nếp tóc của hắn. Buổi hôm ấy thật vui............ Linh cười khi nhớ về câu mà Lâm từng nói: "Ừmh, đúng là có ai đó đang khóc thật. Nhưng........ khóc vì vui với Linh" ^^
Rồi 2 tháng trôi qua, Linh thực sự đã cho rằng Linh......... thix hắn. Đã thix thực sự chứ không phải là trò đùa "dzợ chồng" ngày trước. Linh đã đỏ mặt khi đi qua lớp hắn đưa cho mượn hắn cuốn tập và nghe bọn bạn hắn gọi Linh là "vợ thằng Phương". Linh đã lo lắng khi nghe tin hắn bị ngã trong trận đấu của lớp. Linh đã mong ngóng trời mau sáng để đến trường và...... để nhìn thấy hắn. Thế đó, và mắt Linh cũng đã ngân ngấn khi hắn nói 3 tiếng "I love you" với Linh trước mặt cả lớp Linh. Mới 2 tháng thôi, mà đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Linh đã có first love của riêng mình (không tính Lâm chỉ là hiều lầm hen). Linh tự hứa sẽ không bao giờ để Phương tuột khỏi tay mình, sẽ không bao giờ hết iu Phương...........
Ngày hôm ấy, đúng 2 tháng Linh và Phương quen nhau, đúng 2 tháng từ ngày sinh nhật nhỏ bạn, Linh và hắn đã có hẹn đi chơi. Linh đã d8ến chỗ hẹn, chờ và chờ............ hắn đã không tới. Phương gọi điện thoại cho hắn và rồi............... Linh khóc. Hắn đã bị tai nạn trên đường tới gặp Linh. Người ta nói lúc được đi cấp cứu, hắn vẫn còn nói........... "Cháu phải tới chỗ hẹn, Linh đang chờ". Thế là hắn đã ra đi, lại 1 người mà Linh yêu thương nữa ra đi, có phải vì hắn có đôi mắt giống anh Hai Linh nên mới như thế, anh Hai Linh cũng đã ra đi chỉ vì chạy ra đường nhặt giúp Linh trái bóng, và bây giờ hắn cũng ra đi vì Linh..... Hôm ấy, cũng như 2 tháng trước, trời cũng lất phất mưa. Linh chạy ra đường, ngồi bệt xuống. đưa tay hứng những giọt nước long lanh............ "Lại có ai đó đang khóc, phải chăng "ai đó".......... chính là Linh........."
Vậy là lại phải đi học. Lại bắt đầu 1 năm mới với những tất bật và cố gắng. Linh mệt mỏi. Hôm nay là ngày giỗ anh Hai Linh................
Có nhiều lúc thèm một mình mà khóc
Chẳng cần ai an ủi, vỗ về
Cho nỗi buồn như là giọt nước
Lăn xuống má, và nhẹ nhàng trôi đi

Có nhiều lúc thèm gục đầu mà khóc
Quên ngoài kia mưa cũng khóc như mình
Những nỗi buồn đua nhau dồn chặt lại
Cũng như là một nỗi tủi thân....

Có nhiều lúc thèm được nhìn mình khóc
Nhận ra mình khóc khác ngày xưa
Những va đập in lên màu mắt
Thất bại bao lần vẫn chưa biết mình thua

Có nhiều lúc thèm bình yên mà khóc
Cho quên nỗi nhớ nghẹn trong lòng
Thương yêu lắm cuối cùng là ảo ảnh
Ta cố giữ cho mình chút lòng tin

Linh lại đọc bài thơ ấy cho anh Hai nghe. Anh Hai vốn thix bài này lắm mà. Bất chợt, nó muốn trời mưa. Bởi vì, nó......... muốn khóc. Mà nếu khóc trong mưa thì chẳng ai biết mình khóc cả, nó thix như thế, mọi ngườ sẽ vẫn nghĩ nó mạnh mẽ và cứng cỏi......... Nó xách chiếc Wave ZX phóng ra đường. Hôm nay nó phải đi học Anh văn.............
Tới trung tâm thì trờ mưa, mưa như trút nước nagy khi nó vừa gửi xe xong. Nó dừng lại, mỉm cười nhìn người ta chạy vội vào mái hiên trú mưa. Người ta sợ mưa, còn nó......... Nó iu mưa thiệt nhiều. Nó ngồi xuống bồn cây bàng to lớn, ngắm nhìn mưa. Những hạt mưa rơi xuống, chạm vào mặt đất rồi nảy lên, bắn tung toé lên đôi sandal của nó, nó cười thích thú. Rồi........... nó khóc. Nó nhớ anh Hai, nó nhớ Phương, Nhớ Lâm rồi...... nhớ cả Thông. Nó cảm thấy nó bơ vơ quá, trơ trọi quá, tự nhiên nó ước.......... ước được đến nới có anh Hai n1o và Phương. Nó ngồi đó, trong màn mưa lạnh giá, ngồi và........... khóc.
............
..........
................
- Alô, Lâm nghe!
- Linh nè, chừng nào vô đây hả?
- Đang làm thủ tục mua nhà, ba nói chừng nào giấy tờ xong thì mới cho vô. Ở lại với ba mẹ thêm mấy bữa nữa.
- Ukies! Vô đây rồi còn nhập học nữa.Àh, nhớ...... mua wà Very Happy
Năm nay Linh đã vào đại học. Nó đã thi đỗ vào ĐH Y, n1o muốn làm bác sĩ để chữa lành vết thương cho mọi người, để không ai mà nó thương yêu..... mãi mãi ra đi khỏi nó. Và anh em Lâm- Thông cũng đã đỗ ĐH Kinh tế rồi. Ba mẹ 2 đứa cho tụi nó vào đây học luôn, mua nhà cho 2 đứa nữa. Thế là.................... Linh đã hết bơ vơ.....

Trời tối quá rồi, con Tiên vẫn ở bên nhà Linh, có lẽ hôm nay nó ngủ lại đây luôn rồi. Linh và Tiên ra đứng cổng, hít thở cái không khí yên tĩnh và trong lành buổi đêm............ THật là tuyệt. Chợt Linh nhìn về con hẻm bên cạnh, 1 bóng người quen thuộc lướt qua.............. "Tiên! Vô lấy chìa khoá xe nhanh lên". Tiên giật mình nhưng cũng chạy vô nhà lấy chìa khoá đưa cho nó: "Mày bị gì vậy Linh? Còn muốn đi đâu nữa? 2 bác la bây giờ đó". Nó chẳng để ý gì tới những lời Tiên vừa nói, cắm chìa khoá vào ổ rồi rồ ga phóng theo bóng người lúc nãy. Tâm trí nó giờ đây chỉ còn quan tâm tới cái bóng người ấy, vì người mà nó thấy.......... là Phương...........
Đúng là Phương! Vẫn đôi mắt ấy. Hồi nãy, Phương còn nhìn mình nữa. Không thẩ lầm được. Con hẻm Phương chạy ra là nhà của thằng bạn chung lớp Phương, chắc Phương qua rủ nó đi tập bóng
Nó cứ vừa suy nghĩ vừa chạy theo bóng người trước mắt. Nó không muốn mất Phương lần nữa........ Nó cứ đi theo hướng về nàh của Phương, theo cái bóng trước mắt. Rồi tới ngã tư, cái bóng ấy biến mất, tất cả đều biến mất, xe cộ, rồi cả con người............ Chỉ còn mình nó, bơ vơ...........
"......... Áaaaaaaaaaaa". Linh bật dậy. Nó....... đang mơ. Giấc mơ ấy sao mà..... thật quá. Nó như nhìn thấy Phương trước mặt, rồi chớp mắt, lại..... mất Phương. Nó lại khóc......... Sao tất cả mọi người nó yêu thương đều rời xa nó thế này. Nó tự nói với mình sẽ không bao giờ yêu thương 1 ai nữa, nếu như thế thì.............. nó sẽ không đau thêm lần nữa........
---------------------
---------------------
- Đó, thằng đó đó...
- Cái thằng ngố đứng ở cổng, đeo cái tú Kingkong jeans giống tao ấy àh?
- Đúng đó đấy Linh! Cái thằng ngố ấy kiêu lắm. Bọn tao..... làm quen mãi mà chẳng được.
- Úi trùi ui! Em nể các chị thật. Vào trường ko cịu học, cứ mải làm mấy chuyện tào lao. Thế bọn mày muốn gì hả?
- Mày mà nói chuyện........ Àh không, làm bạn được với thằng ngố ấy thì tụi tao bao mày ăn kem chanh cả tháng.....
- Thôi đi, tụi mày toàn làm chuyện rỗi hơi. Tao không quan tâm bọn con trai.
- Ừmh, tụi tao cũng biết trước rồi. Với lại mày cũng chẳng làm được gì hơi tụi tao đâu, Pé Linh ạh Very Happy
- Cái gì......... tụi mày thách tao ấy àh. Ukies, chơi thì chơi, làm thì làm, Linh đây mà sợ cái gì. Tụi mày cứ chống mắt mà chuẩn bị tiền mua kem cho tao nhá, mấy bà chị có mắt không thấy Thái Sơn. Very Happy
Linh buộc tóc lại, tháo mắt kiếng ra,đội cái nón jeans quen thuộc, vuốt cổ áo sơ-mi ngay ngắn, kéo dây đeo cái túi cũng bằng jeans thẳng thớm. Linh đã sẵn sàng...........
- Này, bạn ui!
("Thằng ngố" im lặng)
- Này! Bạn gì đó ui! Tui gọi bạn đấy (thằng ngố này điếc hay seo ấy nhỉ)
- Hả ?-"Thằng ngố" quay lại, có vẻ vẫn chưa hết ngạc nhiên.
- Mình có chuyện muốn nhờ bạn ^^ (cái gã này mà làm cả đám bạn mình muốn làm quen áh, hơi thất vọng thay...... tụi nó)
- Chịn gì bạn? - "Thằng ngố" cười toe, nụ cười......... toả nắng.
- Chuyện là thế này....... Bọn bạn mình nói nếu mình làm quen được với bạn, và........ bạn thành bạn của mình thì.......... chúng nó sẽ bao mình ăn kem chanh cả tháng (Linh có vẻ khó khăn trong việc tóm tắt cuộc đối thoại khi nãy). Mà bạn biết không? Mình thích nhất là kem chanh. Bây giờ thời tiết SG cũng oi bức, ăn kem chanh là thích phải biết (Linh cừơi tít mắt khi nghĩ đến........ kem chanh ^^). Mà trời sinh........ Àh không, mẹ mình sinh mình ra vốn là người hiếu thắng, mình ghét thất bại. Thế nên.......... Bạn có thể làm bạn của mình được không............ (Linh nói liền 1 mạch rất...... dõng dạc ^^)
- Hả, bạn nói gì........
- ........ Mình với bạn sẽ cưa đôi phần kem chanh trong 1 tháng (Linh nhìn "thằng ngố" đầy dò xét)
- .......... Ừmh, để xem.......... Ừa, ukies ^^
Lá là la, thế là Linh đã kem chanh trong 1 tháng rồi. La là lá la, cuộc đời vẫn đẹp sao !!!
"Thằng ngố" tên Đạt, chính xác là Nguyễn Minh Đạt (tên nghe giống diễn viên quá ^^), sinh ngày 26.3 (sinh nhật hắn trước mình), nguyên quán là TP.HCM (dân SG chính gốc ^^), địa chỉ thường trú ở Phú Mĩ Hưng (công tử nhà giàu đây), đặc điểm nhận dạng sẹo tròn các đuôi mắt trái 2 cm.
Linh 1 tay cầm giấy chứng minh của "thằng ngố", àh không..... của Đạt mà "phân tích", tay còn lại ung dung múc từng thìa kem mát lạnh giải toả cơn khát ^^. Đạt ngồi đối diện nó, nở 1 nụ cười toả nắng:
- Linh có vẻ thix xem CMND của người khác nhỉ?
- Này, CMND là cơ sở đáng tin cậy nhất để xác định lí lịch chính xác 1 con người đấy nhóc ạh.....
- Áh àh, dám gọi Đạt bằng nhóc cơ đấy, Linh sinh ngày mấy?
- 1 ngày đẹp đẽ và dễ nhớ, 8.1 nhóc ạh. Này, thế 8.1 và 26.3, ngày nào trước.
- Ừmh, lớn hơn thật. Nhưng nhìn bề ngoài vẫn cứ bé hơn. Mà lạ thật, 8/1 là sao Ma Kết phải không?
- Ừmh, sao thế? - Linh lại gọi tiếp ly kem thứ 2 ^^
- Người Ma Kết là người có tham vọng, ước muốn dẫn đầu. Linh không giống thế...
- Chứ Linh thế nào?
- Linh chu đáo, nhẹ nhàng, tâm lí, thông minh, và......... cầu toàn. Linh giống như....... sinh dưới sao Xử Nữ í.
- Này, mới gặp Linh có mấy ngày làm gì rành quá vậy hả? Nói thiệt đi, có ý đồ gì không hả? ^^
- Thì............... Đạt chỉ....... cảm nhận thôi- Đạt ấp úng rồi lại cúi đầu vào cốc kem.
Linh cười khi thấy Đạt như thế. Chợt........... nó cảm thấy đau lòng. Đúng vậy, nó thì làm sao mà làm người có tham vọng, có ước muốn dẫn đầu được cơ chứ, nó làm sao mà giống người cung MK được chứ. Vì nó........ nó không sinh ngày 8.1 . Người sinh vào ngày đó là............ Phương. Nó đau lắm. Những gì Đạt nói cũng giống hệt Phương, vì thế vô tình, Đạt đã..... nhắc nó nhớ về Phương. Mỗi lần như thế, nó lại cảm thấy những nỗi đau trong quá khứ ùa về, nỗi đau mất mát, nỗi đau tuyệt vọng, nỗi đau tội lỗi......... Nó đau lắm. Nhưng khi nó múc 1 thìa kem chanh cho vào miệng, vị mát và chua của kem làm nó đỡ hơn 1 chút, bất chợt nó tự hỏi........... Sao Đạt lại biết nó là sao Xử Nữ...............

-----------
- Hahaha, thế là giờ chị muốn gì nè? - Thông bật cười khanh khách khi nghe Linh kể về Đạt.
- Chị chỉ thấy Đạt có gì đó rất lạ. Nó.....
- Àh, thì chỉ là nó biết chòm sao của chị, và vô tình nói nhiều thứ liên quan đến chị.........
- Không. Còn nhiều thứ lắm. Vào tiêm kem, nó kêu luôn giùm phần của chị, mà lại rất chính xác: Kem chanh chua nhiều. Rồi 1 lúc sau thì đám bạn chị cũng đi về trước, mất lần đều thế. Rồi nó có nhiều thứ rất giống chị. CŨng nón jeans, cũng túi kingkong cùng kiểu, cũng thix Mr.D........... Đạt....... lạ lắm.......
- Ừmh, cũng lạ thật nhỉ. Mà thôi chị cũng yên tâm, đừng nghĩ nhiều làm gì. Cứ nghĩ là nón và túi của chị hợp mode quá nên nó cũng mua, còn Mr.D thì hát đỉnh của đỉnh là chuyện đương nhiên rồi, còn vụ kem chè kia thì........ Tụi con Tiên lại gìa chuyện thôi. Yên tâm đi nha chị !!!
- Nè Thông! không được coi thường người khác như thế - Lâm lên tiếng - Có thể nó là........... điệp viên Cody Bank....... ^^
- Này này, 2 anh em ăn hiếp tui vừa thôi nhá, nói chuyện nghiêm túc đi.
- Ừmh được rồi, thằng Đạt ấy học chung Anh văn với Linh chứ gì. Vậy thì đơn giản thôi, anh em Lâm sẽ đi học chung với Linh. Ukies?
- Ừmh, thế cho bớt lo............
Nói thì nói thế, nhưng............ Linh vẫn còn cái gì đó hơi lo lắng và hồi hộp, xen lẫn 1 chút........ thích thú: Rốt cuộc, Đạt là ai...........
Thế là 4 người trở thành bạn, và đi đâu cũng có nhua, dù mỗi người 1 trường: Linh học Y, Lâm- Thông học Kinh tế, Đạt học Kiến trúc. Mỗi lần đi chơi, Linh ít khi nào đi xe, nó vui lắm, vì....... tiết kiệm được tiền xăng ^^. Lần nào cũng thế, 3 chiếc nouvo 3 màu phóng trên phố. Lâm chở Linh trên chiếc xe màu trắng, Lâm mua màu này cũng tại Linh dụ dỗ. Thông 1 mình trên chiếc xe đen luôn lững thững đi sau cùng. Còn Đạt, chiếc xe màu cam sành điệu đi sau lưng Linh. 3 chiếc xe, 1 trật tự không đổi. Hôm nay, Linh nghỉ học Anh văn, nó có bài kiểm tra 3 chứng chỉ ngày mai, nó ko muốn phải đóng tiền "trả nợ". Vắng Linh, chiếc bàn tư trở nên trống trải lạ lùng.............
Thông cùng Lâm đi vào lớp, thông báo cho Đạt và đám con gái biết tin. Tụi con gái chẳng quan tâm lắm, đi học trung tâm ngoại ngữ thế này, nghỉ là chuyện thường. Đạt nghe Thông nói, ngẩng đầu lên: "Thế Linh nghỉ mấy ngày", rồi nhận được cái lắc đầu của Thông, Đạt lại chúi đầu vào chiếc ipod như trước. Ngồi 1 lát, Thông đứng dậy:
- Anh Hai học nha, em "bão" chút đây. Lâu lâu pà chị ấy mới nghỉ, bắt chước nghỉ theo 1 bữa. Hai đem tập em về giùm luôn nhá!
- Đi về sớm đó. Ko ai rảnh canh cửa đâu!

Chiếc bàn cuối giờ chỉ còn Lâm và Đạt. Lâm cầm N-gage chơi Snake 3D, còn tai thì nghe chung Ipod với Đạt......
- Này, nói thật đi, cậu biết gì về Linh?
Đạt ngẩng đầu nhìn qua cậu bạn bên cạnh. Lâm vẫn mê mải với con rắn của mình, nhưng rõ ràng Đạt vừa nghe tiếng Lâm mà
- Này, hỏi nhóc đấy....- Lâm buông cái N-gage xuống, nhìn Đạt.
- Seo hỏi thế?
- Nói thật đi, không phải tự nhiên mà Đạt quen Linh phải ko, Đạt biết về Linh nhiều quá!
- Nhiêu mà nhiều chứ?
- Ko muốn nói thì thôi, Nhưng........ dẹp cái ý định đó đi.....
- Ý định gì chứ, ko hiểu.
- Cái ánh mắt mà mỗi lần Đạt nhìn Linh, mỗi lần thấy Lâm chở Linh, nó nói tất cả rồi. Dẹp cái ý định đó ngay đi nhá.......
- Ừmh, Đạt thix Linh. Linh xinh, Linh thông minh, Linh tốt tính, sao lại ko thể thix Linh được chứ?
- Linh nó đã khổ quá nhiều rồi, đã đau quá nhiều rồi. Lâm ko muốn phải thấy nó vậy nữa. Có nhiều chuyện Đạt không thể hiểu đâu.
- Seo lại ko thể hiểu, chính Lâm mới nói Đạt biết nhiều chuyện về Linh mà. Đừng nói với Đạt cái giọng như thế, Đạt biết mọi chuyện, Đạt sẽ làm Linh hạnh phúc.
- Im đi. Ko ai có thể làm Linh hạnh phúc như xưa. Lâm phải bảo vệ Linh, Linh yếu đuối quá. Lâm ko cho phép ai làm khổ Linh. Đạt cũng thế, hãy tránh xa Linh ra.......
Lâm cầm túi bước ra khỏi lớp. 1 lúc sau, Đạt cũng ra. Lớp học hôm nay, vắng Linh, vắng Thông, vắng Lâm, rồi cả Đạt........... tất cả chỉ vì Linh.......
..............
Hết kì thi rồi, trời mưa như tuới mát tâm hồn những đứa sinh viên như Linh. Cũng tại nó cả, thix làm bác sĩ, để bây giờ phải học bài nhiều thế này. Nhưng.......... nó vui, vì từ giờ sẽ ko còn ai nó iu thương rời xa nó nữa. Trời mưa thật dễ chịu, nó vui vẻ lạ lùng, tự nhiên nó nhớ mấy đứa bạn nó quá, đã 2 tuần rồi chẳng gặp tụi nó, nhớ quá. Bỗng........... có tiếng chuông nữa. Nó chạy ra............. Là Đạt.............
- Hi Đạt, lâu quá ko gặp, có chuyện gì vậy?
Đạt chìa gói quà được gói ghém cẩn thận và thắt nơ xanh ra trước mặt Linh:
- Happy birthday ^^
- Hả? Gì? Sinh nhật ai?
- Sinh nhật Linh chứ ai! Hôm nay 8.1, ko nhớ sinh nhật mình luôn áh?
- Àh.... Ừmh.... Linh...... thi cử nên quên mất. - Linh ấp úng khi nhớ lại nói dối lúc mới quen Đạt.
- Tụi nó ko nhớ sn Linh luôn àh? Ngay cả Lâm và Thông cũng thế thì lạ thật Think
- Chắc tối tụi nó tới í mà. Ko quên đâu.
- Thế bây giờ Đạt tặng quà đầu tiên, dẫn Đạt đi ăn chứ ^^
- Ukies thui! Đợi Linh thay áo. Mà..... Ủa, xe Đạt đâu?
- Hì hì, hôm qua tông xe, mang ra tiệm bảo hành rồi, hôm nay đi Martin cho vui ^^. Vậy đi ăn bằng xe Linh nha.
- Dạo này đi đâu cũng có Lâm làm tài xế. Linh cho Tiên nó mượn xe về Củ Chi chơi rồi. Đi Martin luôn đi ^^
- Ừmh, tuỳ Linh thôi......
Đạt chở Linh trên chiếc xe đạp Martin màu bạc sáng choang. 2 đứa vào Mum mập ăn kem, lết ra Trần Huy Liệu ăn chè, rồi lại vòng lên Pasteur uống nước tắc. Uống nước xong, 2 đứa đi về. Đạt lại chở Linh. Linh ngồi sau tíu tít nói chuyện, Đạt cũng ráng ngóng tai mà lắng nghe. Bỗng........... 1 chiếc xe máy đi ngược chiều trờ tới............... Đạt đang mải nói chuyện với Linh nên ko tránh kịp........ Chiếc xe máy đụng ngay vào bánh trước xe Đạt. Xe ngã xuống. Linh nhảy vội ra khỏi xe....... Linh ko sao cả. Còn Đạt đang ngồi trước, chẳng kịp làm gì, chống vội tay xuống đường...........
- Á... Á.... Nhẹ tay thôi......- Đạt la lên như 1 đứa trẻ.
- Để sát trùng xong đã. Mà cũng chưa xong đâu, tay Đạt trật khớp rồi, ko chạy xe được.........
- Ừa ừa, hên là Linh ko sao. Linh mà có sao, Đạt chẳng biết ăn nói sao với anh em thằng Lâm.
- Hì hì, nếu Linh ko nhảy ra mà đỡ Đạt thì ổn rồi, Linh xin lỗi hén.
- Thui, Linh chở Đạt đi.
- Hả...... Chở Đạt hả? Bằng...... xe đạp hả?
- Ừmh, chứ bằng gì hả cô nương. Yên tâm đi, xe này nhẹ lắm, Linh đạp ko thấy nặng đâu....... Đi nè ^^
- Nhưng mà...... mà.......
- Gì?
- Linh..... Linh....... Linh ko biết....... chạy xe đạp- Đạt nhìn thấy rõ 2 gò má Linh đỏ ửng lên dù Linh cúi đầu xuống.
- Hả....... Thiệt ko vậy?
- Thiệt, Linh tập xe máy luôn chứ ko tập xe đạp.....
- Ôi trời ạh! Vậy giờ sao đây tiểu thư no no
- Ừmh..... Thì....... Hay là mình vô trạm xe buýt ngồi 1 chút rồi Linh nhờ Lâm với Thông lên đón hen.
- Ừmh, sao cũng được!
Linh gọi điện cho Lâm. Lâm đang ở Thủ Đức, 1h nữa mới bề TP được. Đạt nói chờ Lâm về cũng ko sao, nên Linh cũng hẹn Lâm với Thông chừng nào về hãy ghé.
Chợt trời mưa............. Những hạt mưa long lanh long lanh thật đẹp. Nó cứ rơi xuống, chạm vào nền đất, rồi nảy lên, những âm thanh tạo thành như tiếng đàn dạo đầu trong bản tình ca tha thiết............
- Mưa đẹp quá, Đạt hen ^^
- Ừmh, Linh thix mưa quá hen!
- Linh cũng chẳng biết Linh thix hay ghét nó nữa. Nó làm Linh nhớ đến những ngày tháng hạnh phúc, nhưng....... cũng gợi cho Linh những giây phút khổ đau.
- Lạ quá hen!
Và thế là....... ko hiểu sao, cái lúc ấy Linh lại cảm thấy thoải mái đến thế. Nó vô tư ngồi đó, trong trạm xe buýt với Đạt, giữa màn mưa lất phất và........... kể cho Đạt nghe tất cả.
Nó kể về Lâm, về cái ngày cắm trại ở ĐL, về cái câu nói "Có ai đó đang khóc". Nó lại kể về Phương, về cái ngày đầu tiên gặp mặt dưới trời mưa, về những kỉ niệm tuyệt đẹp của 2 đứa nó, rồi cả............. Ngày nó mất Phương. Ko hiểu sao hôm nay nó thoải mái quá. Rồi nó nhớ ra........ nó lại kể tiếp. Chính xác là....... thú nhận. Nó thú nhận với Đạt rằng hôpm nay ko phải sn nó, mà là.......... sn Phương. Nó cảm ơn Đạt đã nhăc` nó nhớ, chẳng hiểu sao hôm nay nó lại có thể quên đc, nó cảm ơn Đạt rất nhiều..........
- Linh ko cần cảm ơn đâu. Đạt biết hôm nay ko phải sn Linh mà......
- Hả?....... Làm sao mà..........
Đạt quay qua phía Linh, đôi mắt xoáy thẳng vào mắt linh:
- Linh àh, Đạt cũng có chuyện muốn nói với Linh............

- Chuyện gì vậy Đạt?
- Àh ko, tự nhiên nghe Linh kể chuyện, nên muốn kể theo. Mà đó là first love của L hả?
- Ừmh, first love luôn khó quên dù nó vui vẻ hay đau khổ.
- Linh gặp frist love của Linh vào 1 ngày mưa, cũng giống như Đạt quyết định có 1 first love cũng vào 1 ngày mưa ấy nhỉ?
- Ái chà, trùng hợp ghê, kể nghe đi ^^- Linh ko giấu được vẻ mặt........ nhiều chuyện.
- Ừmh.......... Đó là khoảng năm lớp 10. Frist love của Đạt là 1 cô gái ko đẹp rạng ngời như LiLo, ko cao ráo như Bằng Lăng, ko thông minh như Trịnh Trân Chân, cũng ko nhí nhảnh như Moon Gue Young. Cô í rất bình thường..........
- Ái chà, Đạt xinh trai thế ^^, công tử nhà giàu, lại thông minh. Sao lại thix 1 cô nàng mà Linh thấy chẳng có gì nổi bật vậy?
- Nhưng mà ánh mắt cô í rất sáng và trong. Nó làm cho người nhìn cảm thấy ấm áp, dễ chịu và..... là chính mình, chẳng ai nói dối được khi nhìn vào mắt cô í cả. Cô í hay hát, những bài hát rất hiếm người nghe hoặc là rất lâu rồi........... Cô í có thể ko đẹp rạng ngời, ko cao, ko cực kì thông minh, ko nhí nhảnh, nhưng cô í.......... dễ thương theo 1 cách rất riêng. Cô í chu đáo và tâm lí. Nhưng đôi khi lại chu đáo quá mức, cầu toàn quá mức, lúc í.......... nhìn cô í thật ngộ ^^
Linh im lặng, nó đang cảm thấy 1 cái gì đó..............
- Linh biết tại sao Đạt lại chú ý đến cô gái đó ko? .......... Ừmh, trước đó có lẽ là Đạt cũng từng nhìn thấy cô í vài lần, vài chục lần........ hoặc vài trăm cũng nên. Đạt chẳng biết, lúc đó Đạt cũng chẳng quan tâm đến cô í. Cho đến 1 hôm................... Hôm ấy trời mưa lớn lắm, mưa lớn thật lớn. Mọi người đều tìm cách chạy thật nhanh để tìm 1 chỗ trú mưa thật kín, thật ấm. Nhưng khi í, có 1 cô gái rất lạ. Cô gái í đứng ngoài trời mưa nặng hạt, cứ đứng yên như thế rồi nhìn quanh. NHư thể cô í thix thú khi thấy người ta chạy trốn cơn mưa vậy. Đạt đã thực sự bị cô gái í gây ấn tượng. Cô í đứng ngoài mưa, rồi.......... mỉm cười, trên gương mặt xinh xắn chẳng 1 chút biểu hiện lo lắng mà ngược lại.......... rất vui vẻ. Cô í ngồi xuống 1 gốc cây, cứ giơ chân ra ngoài để mưa bắn vào. Nét mặt cô gái í rất rạnh rỡ. Cô í cười, nụ cười của thiên thần, dưới những giọt mưa trong veo, nụ cười í cũng trong suốt và lấp lánh như pha lê. Ngay lúc í............ Đạt đã quyết định đó là lúc Đạt cần có 1 frist love của riêng mình, và cái first love vô cùng "vĩ đại" í nhất định phải là cô gái thiên thần kia........

Ko, ko lẽ là thế............. Ko đâu, mọi chuyện ko phải là thế

-......... Rồi cũng dường như là ngay lúc í, Đạt nhìn thí cô gái thiên thần của Đạt........ Cô í......... đang khóc. Giữa trờ mưa như trút nước, thật khó để biết con người ta đang khóc. Nhưng cứ nhìn vai cô í run lên, cứ nhìn cái cách cô í nhắm mắt và ngẩng đầu lên trời, cứ nhìn cô í quẹt quẹt mũi........ Đạt tin rằng cô í đang khóc. Linh biết ko? Lúc í Đạt nghĩ cô í khóc là do........ có thần giao cách cảm với Đạt ^^. Vì thế nên cô í biết có người chọn cô í làm first love, cô í xúc động nên.......... khóc ^^. Và lúc í, Đạt thí ghét chính mình kinh khủng, tại Đạt mà cô í ko cười nữa, cô í khóc rồi. Thế là Đạt quyết định sẽ ko bao giờ làm cho cô í buồn nữa, sẽ luôn là cho cô í hạnh phúc, để cô í luôn là 1 thiên thần đáng iu nhất trên đời...........

Cầu Chúa, Người biết là con ko thể mà........... Xin Người đừng làm thế............

- Vài ngày sau, Đạt biết được nhiều hơn về cô í. Biết tên, biết cô í cũng học cùng trung tâ anh văn với Đạt. Rồi Đạt làm quen với cả lớp Anh văn cô í, chỉ.......... trừ cô í ra ^^. Qua đám bạn của cô í, vào chầu kem chè linh tinh, Đạt biết cô í thix những thứ làm bằng jeans, biết cô ấy thix Mr.D cuồng nhiệt, biết sinh nhật cô í nữa và cả những thói quen nữa. Đạt cảm thấy vui cực. Nhưng rồi, Đạt cũng biết lí do tại sao cô í lại khóc vào hôm í, cô í khóc ko phải vì Đạt, cô í khóc vì nhớ anh Hai và....... first love của cô í. Lúc í, Đạt biết rằng chính Đạt chú ko ai khác phải làm cô í mỉm cười trở lại. Đạt tin rằng Đạt có thể làm thế. Và rồi, dưới sự giúp sức của đám bạn cô ấy mà............ cố í đã làm quen với Đạt. Đạt ko bao giò quên được giây phút í, khi cô í đứng trước mặt Đạt, vẫn ánh mắt trong veo, vẫn dáng vẻ tự tin như hàng trăm ngàn lần Đạt ngắm nhìn cô í qua cửa sổ lớp học. Thế mà vẫn cứ phải làm như ko quen ko biết, phải cố tỏ ra ngạc nhiên, và phải cố........... ko nhìn vào mắt cô í để nói dối....... Giây phút í thật lạ lùng ^^. Linh ui.........
-............
- Đạt biết Linh sẽ rất khó chấp nhận điều này nhưng Linh có nghĩ là 4 năm là quá đủ cho 1 first love rồi ko? Nếu LInh nói "đủ" thì Đạt sẽ ko bao giờ nhắc tới điều này 1 lần nữa, nhưng Linh cũng phải hứa là Linh sẽ pahỉ chấm dứt nỗi nhớ nhung first love của Linh trong đau đớn. Còn nếu LInh ko muốn chấm dứt điều đó cũng được, hãy cho Đạt 1 cơ hội, Đạt đủ tự tin rằng Đạt có thể giúp Linh làm được điều đó
................
"Bim bim..........". Tiếng còi xe cắt ngang cuộc đối thoại........ Lâm và Thông đã tới đón 2 đứa. THông chở Đạt về nhà, Lâm chở Linh như thường lệ. Xe đạp thì gửi tạm ở tiệm sửa xe....
Ngồi sau lưng Lâm, đầu óc Linh như quay cuồng. Nó chuư bao giờ nghĩ tới chuyện nó chọn Phương là first love của mình để rồi khi nó vô tình khóc vì Phương thì........ lại có người chọn nó làm first love. Nó chưa thể tiếp nhận cái thông tin mới mẻ này ngay lập tức. Nó mệt mỏi lắm rồi, nó muốn nói cho Lâm biết, nhưng............ nó ko thể. NÓ biết nếu nó làm thế thì Lâm sẽ đi nói chuyện với Đạt, rồi.......... Ôi, n1o chẳng muốn nghĩ nữa. Ngoài trời mưa vẫn đang rơi, mưa rơi nhẹ nhàng như thông cảm với nỗi lòng nó. Việc duy nhất nó có thể làm lúc này là........ ôm Lâm thật chặt......

Thật là lạ lùng. Có chuyện gì đã xảy ra với Linh. Chưa bao giờ Linh ôm mình chặt đến vậy. Cô í đang xử sự rất lạ. Cô í cứ im lặng và ôm chặt lấy mình. MÌnh muốn biết chuyện gì đã xảy ra, mình muốn biết.......... Nhưng, nếu cô í ko muốn nói với mình, mình cũng ko thể ép buộc cô í. Cô í sẽ đau lòng thêm mà thôi. Dù đó là chuyện gì, hi vọng rằng cô í sẽ nói cho mình biết....... Nhìn cô í như thế, mình hối hận lắm . Nếu trước đây mình ko ra HN, nếu mình ở lại bên cạnh cô í, nếu mình là chỗ dựa cho cô í, có thể........ cô í đã ko quen Phương, có thể....... cô í đã ko phải đau khổ như thế. Mình đã sai 1 lần, bây giờ, mình ko cho phép bất cứ ai làm cho cô í khóc, bất kể là ai........... Cô í mãi mãi là 1 thiên thần........
Lâm cứ nằm trong phòng 1 mình và suy nghĩ miên man. Nó đang lo lắng cho Linh. Từ lúc nó gặp Linh và Đạt ở trạm xe bus cho đến lúc đưa Linh về nhà, LInh chẳng nói gì cả. Sự im lặng đó thật lạ lùng. Nó đang lo lắng cho Linh, nhìn thấy Linh như thế, tự nhiên nó cũng........ đau lòng . Nó với tay lấy chiếc remote bật đầu đĩa, những lời nhạc vang lên, nó vẫn còn đang suy nghĩ......."...... Biết làm gì cho em khi ko được bên em, thà làm đau chính anh hơn gấp trăm ngàn lần, còn hơn trông thấy em......... đau đớn vì ai............."

Có tiếng nhạc, chắc là anh Hai ngủ rồi. Từ lúc đặt chân vô nhà tới giờ, anh í cũng chẳng nói gì. Nhà chỉ có 2anh em, sao anh í có chuyện gì cũng ko nói với mình như vậy, bực quá. Chắc lại là chuyện bà "chị dâu". MÌnh chẳng thix anh Hai như thế. Anh Hai có thiếu gì đâu chứ, sao lại cứ phải cứ đứng sau lưng bảo vệ bà chị đó, tại sao ko nói cho bà chị í biết là mình thix chứ. Mình chẳng muốn làm giống anh Hai chút nào. Có thể vì mình ko là anh Hai nên ko hiểu, nhưng...... mình vẫn ko thix thế. Hồi nãy chở Đạt về, nó hỏi mình có thấy chị dâu cười bao giờ chưa. Ừmh, cũng đã lâu rồi chẳng thấy pà chị í cười vô tư như hồi đó, cũng đã 4 năm rồi. Chẳng hiểu nó hỏi thế là có ý gì, chẳng biết có liên quan gì tới tình trạng của anh Hai bây giờ ko nữa. Đã 4 năm pà chị í ko cười như trước, cũng là 4 năm...... anh Hai đau lòng. 2 anh em mình sinh đôi, ko hiểu có phải vì thế ko mà....... nhìn anh Hai đau lòng, bất chợt......... mình cũng đau......."
Thông đứng dựa vào cửa phòng Lâm, nó cứ đứng như thế rất lâu. Anh Hai của nó chỉ cách nó 1 cánh cửa, nhưng...... nó ko thể vào. Nó biết có chuyện gì đó đang xảy ra, nó biết anh Hai nó đang buồn, và... nó cũng buồn......
Đã 11h khuya rồi. Ko biết cô í ngủ chưa? Ko biết cô í đã nghĩ gì về những lời nói của mình. Với tính cách của cô í, chắc cô í lại đang nhớ Phương, có thể....... lại đang khóc. MÌnh ko thix cô í khóc, cô í cười chẳng phải xinh hơn nhiều hay sao........ Nhưng mình mong là cô í sẽ suy nghĩ thật kĩ về những gì mình nói. Cô í đã đau khổ quá lâu rồi, đã đến lúc tận hưởng hạnh phúc, và mình tin......... mình có thể mang lại niềm hạnh phúc đó. Hồi nãy khi mình hỏi Thông có thấy cô í cười lần nào chưa. Nó cũng nói rằng cô í cười rất xinh, y như 1 thiên thần, nhưng đã 4 năm rồi, cô í....... ko cười như thế nữa. Mình càng quyết tâm hơn, mình đã chờ đợi 4 năm để đến được lúc này, đến được cái giây phút làm cô í hạnh phúc...........
Đạt nhìn ra ngoài cửa sổ và tự nói với mình. Đêm nay trời có sao, thành phố mà có sao là hơi hiếm hoi, nó chợt cười, ước gì nó có thể cùng Linh ngắm nhìn những ngôi sao đó, lúc ấy, chắc chúng sẽ càng lung linh và đẹp hơn.........

Trời ơi, khó ngủ quá. Mình biết phải làm gì đây? Phương ơi, sao Phương ko có ở đây để giúp Linh những lúc thế này chứ, sao Phương lại bỏ Linh lại 1 mình àm đi tới 1 nơi xa xôi, rồi vui vẻ 1 mình như vậy, Phương biết là Phương ích kỉ lắm ko hả........... Đạt thật tội nghiệp, chờ đợi 1 người con gái 4 năm trời, trong khi người í còn chẳng thèm quan tâm có sự hiện diện của Đạt trên đời này, người í cứ mãi nhớ về 1 người khác. Đạt thật tội nghiệp.......... Nhưng, mình có thể làm gì chứ. Mình chỉ luôn đem tới bật hạnh cho người khác, ai ở cạnh mình rồi cũng phải ra đi. Mình ko muốn mất thêm 1 ai nữa, Đạt chẳng có tội gì cả, mình ko thể............ Mình iu Phương, suốt cuộc đời này, người duy nhất mình yêu thương là cậu í, mình sẽ ko bao giờ quên được cậu í. Nếu ở bên Đạt mà trong lòng cứ nhớ Phương, như vậy......... ko công bằng với Đạt. MÌnh ko thể làm thế...........
Linh vẫn ko thể ngủ được, nó ngồi suy nghĩ 1 lúc rồi lại dắt xe đi ra ngoài. Con Tiên mới đem xe qua trả, nó tức lắm, phải chi Tiên trả xe sớm thì tốt rồi, sẽ chẳng phải đi xe đạp, nó có thể chở Đạt về, chẳng phải chờ Lâm và Thông, thế là........ chẳng biết chuyện gì cả. Nhưng nó chẳng biết sao nữa, bây giờ thì nó cũng biết mọi chuyện rồi. Nó lái xe ra đường, ghé vào mua 1 hộp kem lớn, rồi.......... đến mộ Phương........ Hôm nay là sinh nhật Phương, nó muốn chúc mừng sinh nhật Phương, dù rằng....... bây giờ đã sắp 12h...........

"....... Lonely...... I'm so lonely. I'm Mr. Lonely........". Linh giật mình thức giấc bởi tiếng chuông điện thoại.......
- Ừmh, alô, Linh nghe ạh?
- Nhóc, giọng nghe ngái ngủ quá, nhìn ra cửa sổ nhanh!
Linh chẳng hiểu gì, nhưng cũng ráng mở mắt to hơn 1 chút để nhìn thấy đường, đi về hướng cửa sổ.......... Rồi, nó nhìn đồng hồ, sau đó gần như là............hét lên trong điện thoại......
- Trời, làm gì vậy hả? Mới có 1h sáng thôi đó. Bộ Lâm ko ngủ hả, qua đây chi?
Ở dưới kia, trước cửa nhà Linh, Lâm nở 1 nụ cười hiền lành:
- Lâm chờ, Linh thay đồ đi. Lâm muốn dẫn Linh đi tới 1 nơi........
Linh vẫn buồn ngủ, nó chỉ mới về nhà lùc 12h30. NHưng nó biết từ trước tới giờ, Lâm ko làm chuyện gì mà ko có lí do. Nó ngoan ngoãn làm theo..........
15' sau Linh xuất hiện trước mặt Lâm với bộ dạng...... ko được xinh tươi lắm ^^ (đang ngủ mà), nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Lâm mở cốp xe, chìa ra 1 cái bánh bao còn ấm: "Ăn cho tỉnh ngủ đi", rồi bảo Linh lên xe.
Trời SG 1h sáng mờ mịt sương, gió lạnh, Linh hỏi:
- Mình đi đâu vậy Lâm?
- Vũng Tàu!
- Hả...... Cái....... Cái gì
- Nếu đi nhanh, chúng ta vẫn kịp đó.......
- Kịp gì chứ?
- Nhìn mặt trời mọc..........
- Lâm điên mất rồi
Lâm ngồi trước, nhếch môi cười, nó chẳng quan tâm nó có điên hay ko, nếu nó điên mà đổi lại cho Linh hạnh phúc thì nó cũng muốn điên lắm. Nó cầm tay Linh đặt lên trước người mình: "Ôm chặt vào, Lâm phóng đó nha......"
Vũng Tàu 5h30 sáng. Mặt trời đã mọc, tụi nó đã đến trễ, nhưng bầu trời vẫn còn 1 chút gì đó của buổi tối...... đỏ hồng rất đẹp. Lâm gửi xe vào bãi rồi dắt Linh ra bãi biển. Nước biển sáng sớm thật ấm. Lâm kéo Linh xuống biển, chúng nó như trở lại là 2 đứa nhóc lớp 5 như ngày nào, nghịch ngợm và ko biết lo lắng là gì. Linh tạt nước Lâm tung toé cả lên, Lâm quay sang, lấy cát trét đầy mặt Linh. Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt 2 đứa trẻ, chúng lại là thiên thần của 8 năm về trước........
- Thix ko? - Lâm vừa vuốt nững hạt cát dính trên mặt vừa hỏi.
- Thix, biển sáng sớm thật tuyệt, cứ như biển là cho riêng mình vậy, vắng vẻ và........ ấp áp.- Linh cười thix thú. Nó đang ngắm nhìn những gợn sóng lăn tăn ngoài kia.
- Tại vì biển đã sẵn sàng cho 1 ngày mới. 1 ngày mới of biển luôn thật hoàn hảo như thế.......
- Ừmh, có lẽ thế.
- Và LInh ơi............ Linh cũng nên có 1 ngày mới cho mình đi.
Linh quay sang nhìn Lâm, ngơ ngác.
- Lâm hiểu những gì Linh đang trải qua, mất 1 người mình yêu thương là đau đớn. Nhưng Linh có bao giờ nghĩ rằng......... ở trên kia, Phương nhìn LInh như vậy và cũng thấy đau lòng ko? Linh muốn Phương đi rồi mà vẫn ko được vui vẻ sao?
-........
- Nếu Linh có chuyện gì thì cứ nói với Lâm. Lâm sẽ giúp LInh, dù...... đó là chuyện gì.
- Có những chuyện........
- Linh đừng nói nữa, Lâm đã bảo là cho dù đó là chuyện gì thì Lâm cũng sẽ giúp Linh. Bây giờ mình về. Trưa nay phải đi học...........
Khoảng đường về dường như xa hơn rất nhiều. Cả 2 đứa đều im lặng........

............. Vậy là cậu í đã biết hôm qua có chuyện xảy ra giữa mình với Đạt. Cậu í đã cảm nhận được.......... Mình có nên nói ko?........ Còn chuyện kia nữa. Có lẽ cậu í nói đúng, ở trên cao kia, nếu Phương thấy mình cứ khóc như thế này chắc cậu í cũng đau lắm, cậu í vốn chẳng thix mình khóc mà.............. Có thể mình đã sai thật rồi. Mình thật có lỗi khi cứ như thế này suốt 4 năm trời, để Lâm phải lo lắng, mình thật xấu xa, chỉ biết nghĩ đến riêng bản thân........
Thế rồi, khoảng không im lặng giữa 2 đứa chúng nó bị phá vỡ, bởi 1 giọng nói rất trong và nhẹ.......... "Lâm ơi, Linh xin lỗi Lâm........."

Linh bắt đầu 1 ngày mới ở SG hơi trễ so với thường ngày (gần 11h mới về mà ^^), nhưng Linh tin rằng 1 ngày mới mà được ngắm mặt trời mọc, được chơi đùa thoả thix, được hiểu nhiều thứ. được biết mình được rất nhiều người quan tâm và......... được nhìn thấy nụ cười ấm áp và cảm nhận 1 cái nắm tay của cậu bạn thân thì ắt hẳn cái ngày mới ấy sẽ rất tuyệt vời và may mắn.
Hôm nay, Linh vui vẻ khác thường. Nó chuẩn bị cơm trưa cho cả nhà. Ba nó có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy đứa con gái cứng đầu và lạnh lùng của mình hôm nay lại cười nhiều đến thế. Ừmh, thì từ ngày anh Hai nó mất, nó cứ luôn dằn vặt rằng chính nó đã giết chết anh. Rồi khi gặp Phương, nó đã vui vẻ hơn 1 chút, 1 chút ánh nắng như len lỏi vào được trong màn mưa dày bất tận, để rồi........... Ánh nắng tắt ngấm và........ Cơn mưa như biến thành bão tố. Nó ở nhà cứ như 1 cái bóng, nó ko thix nhìn thấy ánh mắt thẫn thờ của mẹ nó khi nhìn ảnh anh Hai, nó ít nói, ít cười.......... Vì thế hôm nay nhìn thấy nó tíu tít cười, tíu tít nói, loay hoay dưới bếp với hàng đống thứ, ba nó cũng cảm thấy vui lạ lùng........ Không khí trong căn nhà như thay đổi hẳn, như là khi cơn bão sắp dứt thì không khí cũng mang hơi thở của sức sống tươi trẻ..........
Linh xách xe chạy ra nhà sách mua 1 vài thứ. Trường của nó đã cho nghỉ Tết rồi, những trường ĐH htường thế, thi xong là nghỉ mít mù. Nhưng hôm nay Linh cảm thấy vui vẻ, Linh muốn đi đâu đó và thế là.......... nó nghĩ đến nhà sách. Nhà sách lúc nào cũng nhộn nhịp đầy nghẹt người. Linh chọn cho mình vài tờ giấy bao tập mới, vài cây bút ngộ nghĩnh......... Rồi nó thơ thẩn đi xem những thứ khác, hôm nay nó muốn ngắn nhìn mọi người.........
Những cô cậu nhóc nhỏ xíu tỉ mẩn bên bức tranh cát, những bé cấp 1 tranh thủ coi "cọp" truyện tranh, 1 vài anh chị cỡ Linh thì coi sách gì đó, những bà mẹ dẫn con dạo vòng vòng trong nhà sách sắm sửa. Mọi người đều có công việc của mình, trông họ thật hạnh phúc........ Linh mỉm cười, có lẽ cũng đến lúc nó phải hạnh phúc rồi............ Chợt, mắt nó mở to ra, tim nó đập nhanh hơn 1 chút, nó......... trở nên bối rối. Trước mặt nó bây giờ là............ Đạt.
Có thể hôm nay Linh rất vui, tâm trạng rất thoải mái nhưng điều đó ko có nghĩa là nó đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp Đạt, nó vẫn chưa biết phải đối mặt với chàng trai đã thix nó âm thầm trong 4 năm trời kia như thế nào........ Nó thật sự...... bối rối.......
- Này, làm như là ko quen nhau thế hả? Chào đi chứ....
Đạt phá vỡ cái khoảng không im lặng 1 cách tự nhiên.......
- Ờ thì....... Chào Đạt wink.gif
- Linh đi mua sách àh?
- Ko, chỉ đi chơi, mua vài thứ linh tinh lang tang í mà. Còn Đạt?
- Thì cũng giống Linh thôi. Mà Linh mua xong chưa, nếu xong rồi thì mình đi ăn uống gì đó nha.
Mỗi lần nghe thấy "ăn uống" là Linh lại cảm thấy...... nôn nóng lạ lùng ^^:
- Ừa, đi đi ^^. Đói quá!
.............
Thế là Linh đã đối mặt được với Đạt 1 cách ko quá khó khăn hay...... kinh khủng như Linh đã tưởnh tượng. Nó cảm thấy dễ chịu, ít ra thì Đạt cũng làm cho nó có cảm giác như mọi chuyện vẫn bình thường...........
2 đứa hôm nay quyết định đổi món, chẳng ăn kem như mọi khi. Cả 2 ra Napoleon ăn bò beaksteak- buổi ăn xế khá là thịnh soạn ^^. Ăn xong, Linh hứng chí rủ Đạt xuống bờ kè dạo mát. Đạt cũng vui vẻ gật đầu.
Gửi xe vào bãi 1 quán ăn gần đó, cả 2 đi bộ. Không khí ở đây tuy là hơi "có mùi" ^^ nhưng bù lại, cảnh vật rất thanh bình.......... Vắng lặng và ko ồn ào như trên kia, nhưng vẫn cảm nhận được sự hiện diện của con người, Linh thix thế.
- Đạt này, ở đây cũng tuyệt đấy chứ...........
- Ừmh, có điềi ko khí hơi bị........... "ô nhiễm" ^^
- Nhưng mà nó cũng là 1 nơi đi dạo tốt đó chứ.
- Ừmh, đi daọ thì tuyệt vời.
- Đạt nè.....
- Gì Linh?
- Hôm nay Linh rất vui...... Linh đã được ra Vũng Tàu coi mặt trời mọc, tuy là ra trễ nhưng...... cũng vui. Được chơi với sóng, với cát......... Bây giờ lại được đi dạo thế này. Vui thật!
- Linh...... đi với Lâm àh?
Chợt nhớ ra tình cảnh của mình với Đạt, Linh tỏ ra bối rối:
- Ừmh thì......... Lâm thấy Linh thi cử mệt quá nên mới rủ đi đổi gió í mà.
- Linh với Lâm.... thân quá nhỉ?
- Bạn bè í mà. Những lúc Linh mệt mỏi nhật, những lúc xung quanh Linh ko ai hiểu Linh cả, những lúc í, Lâm luôn ở bên Linh.........
- Ừmh, chẳng trách hối ấy Lâm cảnh cáo Đạt ^^
- Hả? Gì? Chuyện gì dzạ? - Linh ngạc nhiên.
- Thì Lâm bảo Đạt tránh xa Linh ra, Lâm nói Lâm sẽ bảo vệ LInh, ko cho ai làm Linh đau nữa........
- Hì, Lâm luôn lo lắng cho mọi người thế đó.
- Nhưng, Linh àh........ Đạt ko có ý định làm Linh đau, Đạt sẽ chỉ làm Linh cười mà thôi. Nhưng Đạt sẽ chờ cho tới khi Linh chấp nhận Đạt, cho tới khi Linh quên Phương, Đạt sẽ chờ.........
- Ừmh, Đạt nè....... Hôm nay LInh đã nhận ra nhiều thứ. Từ nay về sau, Linh sẽ ko khóc nữa, Linh sẽ cười thật nhiều. Lâm nói LInh đã đau khổ quá nhiều rồi, bây giờ al2 lúc Linh hạnh phúc. Linh cũng nghĩ thế.........
-.........
-.......... Linh sẽ ko bao giờ quên Phương.......... Đối với Linh, Phương là first love tuy có đau khổ nhưng rất..... đẹp. LInh sẽ ko bao giờ quên Phương. Linh sẽ chỉ tự nhắc mình nhớ rằng, Phương là quá khứ đẹp đẽ, chỉ thế thôi. Quá khứ là quá khứ, trước mặt Linh là hiện tại và tương lai. Linhs ẽ sống vui, sẽ cười thật nhiều, để Phương an tâm về Linh.
- Đạt mừng vì Linh đã hiểu.
- Chúng ta sẽ là bạn tốt chứ......
- Ừmh, nhưng........ chỉ đến khi Linh iu Đạt thôi đó nha. Hahahaha..........- Đạt nói rồi bỏ chạy.
LInh cũng bật cười, chạy đuổi theo Đạt. 2 đứa đang chơi đuổi bắt thì phải ^^........... Khi đã thấm mết, Linh và Đạt ngồi xuống cạnh nhau, nhìn xuống dòng kênh. Đạt ngắt 1 cành cỏ dại đưa Linh:
- Nè, tặng Linh, đánh dấu ngày đầu tiên Linh với Đạt làm bạn mà ko còn giấu nhau chuyện gì .
- Ừmh, 1 ngày trọng đại
- Phải nhớ ngày hôm nay, vì sau này........ sẽ chẳng có nhiều ngày như hôm nay.
- Sao thế? - Linh giương đôi mắt đen láy to tròn nhìn Đạt khó hiểu.
- Thì mai mốt....... Linh là người iu của Đạt rồi mà
- Ôi trời, ông tướng ạh......... - Linh lại cười, chưa bao giờ nó cười nhiều như hôm nay.
- Àh, mà Linh có vẻ thix biển nhỉ?
- Linh ít đi ra khỏi TP. Hôm nay lần đầu tiên ra Vũng Tàu, thấy thix biển thật.
- Thế mai mốt Tết, Đạt, Linh, rồi rủ cả đám tụi nó đi chơi biển nha ^^.
- Ukies. Đi VT hả?
- Ko, 1 nơi tuyệt hơn nhiều, vừa có thể tắm biển, vừa có thể leo đồi.
- Ở đâu?
- Hòn Rơm- Phan Thiết cool.gif
Mỗi nỗi buồn như cơn mưa sẽ tạnh,
Và niềm vui là bảy sắc cầu vồng.
Để nhóc có những ước mơ màu hồng,
Sống tốt hơn với thật nhiều hi vọng.............


Linh cùng với đám bạn đang ngồi trên chiếc xe đi tới Hòn Rơm. Nó lẩm nhẩm đọc lại bài thơ mà nó mới xem được trên Blog 1 người xa lạ. Ừmh, hình như bây giờ nó đã có sắc cầu vồng của mình, khi nó biết nó được thật nhiều người quan tâm, khi nó biết trên đời này vẫn còn rất nhiều người muốn nhìn thấy nụ cười của nó.
Tiên ngồi kế nó, lay nhẹ vai, kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ:
- Này!
- Hả?
- Linh định tính sao với Đạt?
- Tình sao....... là tính sao?
- NÓ thix Linh thiệt mà! Đã 4 năm rồi, bây giờ biết rồi thì định tính sao?
- Ừmh, 4 năm thì 4 năm chứ. Nếu ko thể thì vẫn cứ là ko thể. Linh ko muốn quen người ta mà ko thực sự thix người ta. Thế là ác lắm!
- Ừmh! Tiên hiểu Linh quá mà! Cái gì tới rồi nó sẽ tới. Chỉ có điều........
- Sao?
- Hi vọng, khi cái điều ấy xảy tới thì....... sẽ ko ai phải khóc.
- Linh sẽ cố gắng để như thế.- Linh nhe răng ra cười. Hôm nay pé Tiên của nó cũng trở nên "người lớn" quá. Có lẽ có nhiều thứ đã thay đổi mà chỉ vì nó chỉ suốt ngày nghĩ về Phương nên ko biết.......
- Thôi! Ngủ tiếp đi! Chừng nào tới Tiên sẽ gọi!
- Ừmh, ngủ tiếp đây ^^.........
Linh chìm vào giấc ngủ thật sâu. Trong giấc ngủ chập chờn í, đã mơ thấy nó, Lâm, Thông, và Đạt, 5 đứa nắm tay nhau bên bờ biển cùng hát, cùng cười. Và trong giấc mơ, nó......... cũng mỉm cười.

........................
Nắng Hòn Rơm rát bỏng da bỏng thịt,
Gió biển về mang theo hơi mặn đặc trưng,
Bước trên cát chầm chậm ra nhìn ra biển.......
Biết bao thuyền rời bến đậu dặm xa..........
- Hahaha, còn làm thơ được nữa cơ đấy?
Linh giật mình, Đạt tới đứng sau lưng nó từ lúc nào chẳng biết:
- Hết hồn, cứ như ma í!
- Phải thế thì mới được ngeh Linh làm thơ chứ!....... Thix ko?
- Biển đẹp thật........ và thật rộng lớn, làm cho người ta thấy mình nhỏ bé. Càng nhỏ bé, người ta càng cần sự quan tâm của người khác. Biển làm con người iu thương nhau hơn!
- Thế.... Linh có iu Đạt ko?- Đạt nói, nửa đùa nhưng.... nửa thật.
- Này, ko đùa nữa đâu nhóc. Lo mà xếp đồ vào lều đi!
Linh nói rồi chạy đi. Đạt đứng đó, nhìn theo Linh, nó vẫn tin rằng mình có thể chinh phục được cô nhóc cứng đầu đó..........

........................
Vứt bỏ hết những mệt mỏi, lo lắng, phiền muộn ở thành phố nhộn nhịp kia. Cả đám chúng nó vui ca nhảy múa ở đây, giữa 1 vùng biển tuyệt vời. Cả đám đang tắm biển, tụi con trai đang thả diều, những cánh diều màu sắc tươi vui bay lượn trên bàu trời xanh trong thật thix mắt. Linh bỏ đi dạo 1 mình. Nó vẫn có cái sợ thix với cái gì yên tĩnh, mà muốn yên tĩnh thì thường phải 1 mình. Nó bước dạo theo bãi cát, và rồi nó...... thấy Lâm. Lâm đang ngồi đó, nhìn về 1 nơi rất xa trên biển, ngồi yên như thế, cánh tay đôi khi lại nghịch nghịch những hạt cát. Nó cảm thấy vui vui. Nó và Lâm thân nhau từ cái buổi cắm trại ngày xuư í, và nó biết rằng......... Lâm cuũn có nhiều sở thix giống nó. NHư bây giờ đây, Lâm ngồi đó 1 mình, cũng như nó đang tránh xa lũ bạn đằng xa kia. Nó lặng lẽ ngồi xuống bên Lâm:
- Linh tới rồi àh? - Lâm khẽ quay qua nh2in LInh rồi lại tiếp tục dõi mắt về nơi xa kia.
- Sao Lâm biết Linh sẽ tới.
- Linh ko thix ồn ào mà. Lâm chờ Linh nãy giờ.
- Lâm hiểu Linh đó, nhưng chờ để làm gì?
- Thì đơn giản chỉ để........ ngồi cạnh Linh giống như bây giờ thôi.....
Linh mỉm cười. Đôi khi ngồi cạnh nhau trong im lặng thế này lại dễ chịu hơn ồn ào với đám bạn. Linh cứ ngồi đó, ngồi cùng Lâm, rất lâu.....
Thông tới, nhìn thấy Lâm và Linh cũng mỉm cười rồi kêu 2 người vào trại chơi, cứ ngồi đây mãi thế. Lâm quay qua định kêu Linh đi cùng nhưng rồi cũng im lặng. Linh........ đang ngủ.
Có lẽ Linh vẫn mệt sau chuyến đi (dù cả uổi trên xe cũng chỉ toàn..... ngủ ^^), Linh vốn ít khi đi ra khỏi TP. Lâm ra hiệu cho Thông im lặng rồi để đầu Linh gục lên vai mình. Lâm muốn nó luôn là điểm tực cho Linh mỗi khi Linh mệt mỏi mà........

.......................
- Linh đâu rồi Thông? - Đạt sốt sắng hỏi, nó vừa mua mấy cái vòng phản quang lạ mắt và rất muốn cho LInh xem.
- Chị í hả? ........ Đang ngủ đó!
- Ngủ àh? Đâu thấy trong lều đâu.
- Ngoài bãi biển, chị í đang mượn vai của anh 2 để ngủ. Chắc còn mệt !
Đạt chạy ra bãi biển và rồi Đạt......... nhìn thấy......... Mái tóc dài của Linh bay bay trong gió biển, khuôn mặt Linh hiền lành gục nhẹ trên vai Lâm, khuôn mặt ko hề có chút âu lo hay buồn bã. Lâm thì vẫn cứ ngồi yên như thế, chẳng muốn làm Linh thức dậy. Trong 1 khoảnh khắc rât nhanh, Đạt đã cảm thấy 1 điều gì đó, rất mơ hồ nhưng......... đầy đau đớn.

Linh giật mình tỉnh giấc. Nó đã ngủ suốt từ 3h trưa tới gần 6h chiều tồi sao. Ôi! Ngủ gì mà lắm thế. Đạt bước tới:
- Hey! 2 người ko định tắm rửa gì sao? Bẩn thế ^^
- Hì, bây giờ đi nè. - Lâm vỗ vai Đạt, đứng dậy.
- Ừa, đi tắm rồi lát còn chơi nữa chứ. - Linh cũng đứng dậy theo.

.................
- Lâm này, Đạt muốn hỏi?
- Sao? - Lâm dừng lại.
- Lâm..... thix Linh phải ko?
- Sao lại hỏi thế?
- Đạt thắc mắc thế thôi.
- Chẳng sao cả, chỉ là Lâm đã nói sẽ luôn bảo vệ Linh thế thôi!
- vậy thì, Lâm có thể.......... nhường cho Đạt cái vị trí í được ko?
- Là sao?
- Là.......... Lâm có thể rời xa Linh 1 thời gian và để Đạt bảo vệ Linh thay Lâm được ko?
- Đạt muốn thế àh?
- Ừa, Đạt thix Linh. Đạt có đủ tự tin là Đạt sẽ mang lại hạnh phúc cho Linh, sẽ làm LInh cười và sẽ ko cho phép ai làm đau cô í.
- Nếu thế thì Đạt cứ việc làm thế. Lâm đơn gảin chỉ là bảo vệ Linh, Lâm sẽ ko cho ai làm Linh khóc. Đạt muốn chứng minh điều gì thì cứ việc, chẳng quan hệ gì tới Lâm. Cho dù Lâm có ở cạnh Linh thì Đạt vẫn có thể chứng mình được mà. Linh có chấp nhận Đạt hay ko là phải tuỳ Đạt. Mà cho dù Linh chấp nhận Đạt thì Lâm....... vẫn cứ bảo vệ cho Linh........ - Lâm nhìn thẳng vào mắt Đạt, nói 1 cách rất dứt khoát rồi quay lưng đi.
- 1 lần nữa thôi.......... Lâm có thix Linh ko?
- Cái đó Đạt ko cần biết!

Đau, đau thật. Đau như người ta đang lấy 1 vật thật sắc nhọn cứa vào da thịt mình. Tại sao mình lại cứ như thế? Tại sao mình lại ko thể nói thẳng ra rằng........ Mình cũng thix Linh. Tại sao mình chẳng thể có được cái dũng cảm như Đạt? Tại sao chứ? Mình luôn đứng bên và bảo vệ Linh, mình đau khổ khi thấy Linh buồn bã nhưng.......... mình chẳng thể nói rằng mình thix Linh. Trước kia, khi mình và Linh còn bé, mình đã từng có cái dũng cảm để nói lên điều í. Nhưng rồi sau đó, mình lại ko thể làm gì khi........ Linh bảo đó chỉ là ngộ nhận. Bây giờ, mình....... phải làm gì đây?
Lâm múc từng gáo nước lạnh ngắt dội vào người nhưng điều đó cũng ko thể làm nó tỉnh táo trở lại. Những câu hỏi của Đạt. Ko, chỉ là 1 câu hỏi của Đạt thôi đã vô tình gợi nhắc nó về quá nhiều thứ, gợi nhắc về cái sự thật mà nó cứ lẩn tránh. Cái sự thật rằng........... nó cũng thix Linh.

..................
Bây giờ là lúc đốt lửa trại. Cả đám chúng nó tất cả khoảng 20 đứa, tổ chức chơi mấy trò tập thể vui vui. Chơi chán rồi lại muốn....... hát. Đứa nào hát rồi sẽ được lựa chọn đứa tiếp theo hát. Con Wỹ hát đầu tiên, nó hát 1 bài hát rất nhẹ nhàng "Mãi iu mình anh"...... "Tình yêu em đó sẽ không rời, một lần được hát bên người, một lần được yêu, dẫu anh đang nơi nào với ai. Mãi yêu mình anh". Nó hót 1 cách rất mơ màng, Linh nghĩ chắc nó đang cảm thấy hạnh phúc lắm, vì nó có thằng Tũn bên cạnh mà. Nãy giờ ngeh con Wỹ hót, thằng Tũn cũng rất lạ, ánh mắt nó rạng lên 1 cái gì đó, 1 cái gì đó như là......... tinh iu . Linh ngồi đó và cười, tình iu là 1 cái gì đó thiệt đẹp, nó làm cho mọi người hạnh phúc.
Rồi những đứa khác hát, Lâm cũng hát. Để thay đổi ko khí khi mà nãy giờ mấy đứa kia cứ mượn bài hát để "thay lời muốn nói, Lâm hát.......... "Cháu lên 3". 1 bài hát vui vẻ, ai cũng thuộc, ko khí của cả đám ồn ào tiếp tục. Lâm hát xong, và........ chỉ Linh hát tiếp.
Linh ngập ngừng đứng lên, nãy giờ nó chăm chú nghe mấy đứa bạn hát, nó chẳng nghĩ là đến lúc........... nó cũng phải hát. Nó đứng dậy, ko biết phải hát bài gì nữa, nó chẳng biết nó thix bài gì, bài gì đừng buồn quá, đừng nặng nề quá, nó cho 2 tay vào túi. Chợt.......... Nó nghĩ ra nó sẽ hát bài gì rồi. Nó đeo dây phone điện thoại vào tai để nghe nhịp nhạc, và rồi nó hát............... "Lonely. I'm Mr. Lonely.......... I'm so lonely. To call my own....". Rồi lại đọc rap, lại nhún nhảy, rồi.......... cả bọn nhảy theo nó. Hôm nay, lũ bạn nó ngạc nhiên vì nó đã trở thành 1 người khác, nó thậm chí đã hát trước đám đông....... Thật là đáng ngạc nhiên.
- Linh làm tốt lắm ^^
- Cảm ơn Đạt. Tự nhiên bỏ tay vô túi rờ trúng cái điện thoại, thế là....... chơi luôn.
- Sẵn tiện cũng cảm ơn Đạt nha.
- Sao thế?
- Vì đã tổ chức chuyến đi chơi này, Linh rất vui!
- Ko có gì đâu!
Linh vui vẻ, Đạt cũng thấy vui. Lâm ngồi đằng xa, nhìn thấy Linh cười cũng cảm thấy vui theo. Tất cả chúng nó, đang có những ngày hạnh phúc nhất trong đời.
Trời đã tối lắm rồi, tối và lạnh. Bây giờ là phần tiếp theo trong chương trình: Leo đồi Chu Mông. Đồi nằm ngay đối diện khu nghỉ của tụi nó. 1 ngọn đồi rất đẹp, đầy cát và........... dốc đứng. Tụi nó nghe anh hướng dẫn nói vì khi leo đồi dốc thế này thì ai cũng phải....... chu mông ^^ nên đồi mới có tên như thế, chẳng biết đúng hay không.
Linh cởi bỏ đôi dép và quăng vào lều, nghe nói leo đồi cát thì ko nên mang dép, sẽ khó leo lắm. Linh cùng với mọi người ra đứng dưới chân đồi chuẩn bị. Wow, cao thật, dốc thật, ko biết nó có leo nổi ko:
- Này cầm lấy!- Đạt luôn xuất hiện như 1 bóng ma.
- Áo khoác để làm gì chứ?
- Ui chài, đúng là chưa bao giờ đi chơi xa. Mặc áo khoác vào, lát lên trên đấy sẽ lạnh lắm đấy cô nương ạh. Cô nương chẳng khoẻ mạnh gì hơn ai đâu.
- Cái gì? Xem thường nhau thế hả? Cá ko? Cá xem ai sẽ lên trên í trước.
- Ukies! Chơi thì chơi. ^^

Linh và Đạt lao vào cuộc chơi. Muốn leo lên đồi trước hết phải trèo qua 1 bức tường cao 1.5 m ở dưới chân đồi trước, bức tường ngăn ko cho cát tràn xuống đường í mà. Hơi vất vả với Linh 1 chút, nhưng Thông xuất hiện đúng lúc để kéo nó lên.
- Cảm ơn em nhá, leo đồi mà cũng vất vả thật!
- Chị thì gì chẳng vất vả, heo lười mà. Àh, suýt quên, nè!
- Gì nữa, sao hôm nay có nhiều người đưa đồ quá vậy trời!
- Đèn pin và vòng phản quang. Trên í tối lắm, có gì chị còn thấy đường. Anh 2 đưa đấy!

......................
Ngọn đồi Chu Mông cao thật cao, dốc thật dốc. Leo lên đỉnh thì đứa nào cũng mệt nhoài, chỉ muốn lăn ra ngủ luôn trên í. Mà ngủ trên đây cũng tuyệt lắm chứ, trời lạnh lạnh, ko khí trong lành, yên tĩnh.......... Linh nằm dài trên cát......... Lâm bước tới và ngồi cạnh Linh:
- Hì, trên này mát quá hen.
- Ừa, từ trên đây nhìn xuống, mọi thứ thật nhỏ bé và khác lạ.
- ..... yên tĩnh và đáng yêu nữa- Lâm cười.
- Í, nhìn kìa Lâm. - Linh chợt reo lên.
- ...........
- Sao kìa, nhiều sao quá.........
Lâm ngước lên nhìn. Đúng thật, nhiều sao quá, sao sáng lung linh trên bầu trời đen lạnh, và cũng soi ánh sáng long lanh trong mắt Linh...... Rồi cả 2 nhớ lại về 8 năm về trước, nhớ về 1 buổi tối đầy sao như bây giờ
- Lâm này, nếu lúc đó Linh ko tách lớp đi 1 mình, hay lúc í, Lâm ko đi tìm Linh thì chắc giờ này chúng ta còn ganh đua với nhau nhỉ ^^
- Ừmh, nếu lúc í mà như thế thì Linh đã ko có 1 người bạn tốt như lâm

Bạn....... Chỉ đơn giản thế thôi sao Linh ?

- Lâm ơi, có 1 chuyện này, Linh giấu Lâm lâu lắm rồi....
- Chuyện gì hả?
- Nghĩ lại cũng buồn cười, chuyện hồi đó giữa Linh và Lâm í.......
- Sao?
- Lúc í, khi Linh nói với Lâm là Linh muốn làm bạn trở lại, ko muốn quen nhau kiểu kia nữa. Thực ra lúc í......... Linh nói dối đấy!
- Ý Linh là sao? - Lâm bối rối.
- Thực ra thì.......... Hì hì, lúc í Linh vẫn thix Lâm nhiều lắm. Lúc í, Linh chỉ........ giống như là muốn thử Lâm thôi. Linh đã hi vọng là Lâm sẽ nói với Linh là đừng làm thế, nói là Lâm thix Linh. Vì...... từ trước tới giờ, chưa bao giờ Lâm nói với Linh điều đó.......
-..........
- Linh đã chờ Lâm nói điều đó lâu lắm. Nhưng rồi..... Lâm cứ im lặng và Linh bỏ cuộc. Nhưng cũng từ đó mà Linh biết chúng ta làm bạn mới là đúng nhất ^^. Thế đấy, đó là điều Linh đã giấu Lâm bấy lâu nay.

Ôi trời ạh, trên đờ này có nhiều thứ thật trớ trêu........
- Thôi, bây giờ thì Linh ko còn giấu Lâm điều gì nữa rồi đó. Nhữn ngày gần đây, Linh cảm thấy vui vẻ lắm, thanh thản lắm, ko còn đau khổ như trước. Hi vọng lúc nào cũng được như thế. Chúng ta sẽ là bạn tốt chứ? - Linh cười thật tươi.
- Ừa..... tùy Linh.......

Bầu trời trên cao kia với những vì sao cứ nhấp nháy liên hồi. Những vì sao ấy đang mỉm cười hạnh phúc cho Linh, hay......... gượng cười đau khổ thay Lâm. Chẳng ai biết được, có thể...... là cả 2. Cuộc sống vốn chẳng bao giờ có giá trị tuyệt đối. Những cơn gió thổi từng đợt, lay động những chiếc lá, tạo nên 1 âm thanh là lạ, gần như là tiếng mưa..............

1 năm trôi qua kể từ ngày đi Phan Thiết ấy...
Tôi vẫn cứ cố gắng đối xử thật tốt với Linh, cố gắng làm cô í cười thiệt nhiều, tôi vẫn là tôi. Cứ đến 8 tây hàng tháng tôi lại hỏi Linh 1 câu hỏi, 1 câu hỏi duy nhất, 1 nội dung duy nhất: "Linh làm bạn gái Đạt nha?". Và bao giờ cũng nhận đượối nụ cười hiền lành và duy nhất 1 câu trả lời: "Thì Linh vẫn đang làm bạn của Đạt đấy thôi". 12 tháng trôi qua là 12 câu hỏi và cũng là 12 lần tôi nghe Linh nói câu nói ấy, nhưng... Tôi vẫn cứ kiên trì chờ đợi, vẫn chờ tới 8 tây hàng tháng để lại hỏi Linh câu hỏi ấy.
Trong 12 tháng qua. cũng đã có nhiều lúc tôi mất kiên nhẫn, đã có nhiều lúc tôi muốn bỏ cuộc, đã có nhiều lúc tôi tự đặt ra 1 câu hỏi khác cho bản thân: "Tại sao mình cứ phải chờ đợi mỏi mòn như thế? Mình có đủ điều kiện để tìm 1 cô gái xinh hơn Linh mà". Và câu trả lời thật đơn giản, vì hình ảnh Linh với nụ cười thiên thần, với những giọt nước mắt trong veo như pha lê trong đêm mưa hôm ấy đã khắc sâu trong tim tôi rồi. Đã có nhiều lúc tôi muốn rời xa Linh, muốn ko gặp mặt Linh nữa, để cho cái hình ảnh í của Linh trong tim tôi nó nhạt phai dần đi, nhưng... Tôi ko thể. Tôi vẫn sợ rằng nếu tôi đi, 1 mình Lâm sẽ ko bảo vệ Linh nổi, Linh sẽ lại khóc như đêm hôm í, Linh lại đau, tôi ko muốn điều í xảy ra, lần đầu tiên 1 thằng con trai như tôi lại sợ 1 cái gì đó nhiều như thế... Và vì tôi cũng biết... Từ 1 lúc nào đó, hình ảnh Linh đã vào tiềm thức của tôi rồi, nó đã ở đó 5 năm, bây giờ có muốn nó biến mất thì... Nó vẫn cứ ở đó. Vì thế, tôi vẫn ở cạnh Linh, vẫn chờ đợi mỏi mòn đến 8 tây hàng tháng...

1 năm trôi qua kể từ ngày đi Phan Thiết ấy...
Tôi vẫn ở cạnh Linh, vẫn giữ vai trò là cậu bạn thân nhất, là người Linh tin tưởng chia sẻ tất cả suy nghĩ... Tôi vẫn là tôi. Linh vẫn thường gọi điện cho tôi vào lúc nửa đêm chỉ để kể rằng... Cô í vừa mơ thấy Phương. Những lúc như thế, lòng tôi đau lắm, tôi biết cô í đang rất sợ. Giọng cô í run rẩy trong điện thoại, cô í sợ lại có thêm 1 người mà cô í iu thương rời xa cô í... Tôi hiểu điều đó, vì thế bao năm qua tôi vẫn chưa hề nói cho cô í biết rằng... Tôi cũng iu cô í nhiều lắm. Tôi tự tin rằng tình iu tôi dành cô í ko hề thua kém Phương, tôi tự tin rằng tôi có thể làm cô í cười nhiều hơn Đạt, nhưng... Tôi ko thể nói. Đơn giản vì tôi biết cô í sẽ từ chối tôi. Tôi sợ khi í tôi sẽ chẳng có thể làm bạn cô í như lúc này nữa, và khi í... Sẽ chẳng ai bảo vệ cô í nữa. Cũng đã có nhiều lần tôi định nói hết tất cả ra, nhưng rồi chợt nhớ đến giọng nói run rẩy của cô í lúc nửa đêm... Tôi ko thể... Tôi vẫn cứ là người bạn thân nhất của cô í...

1 năm trôi qua kể từ ngày đi Phan Thiết ấy...
Tôi vẫn là cậu em trai quật phá của anh Hai, vẫn là thằng em trai "trên trời rơi xuống" của chị Linh, vẫn là bạn thân của Đạt. Tôi vẫn là tôi... Tôi biết nhiều chuyện. Biết Đạt thix chị Linh. Tôi đã nhìn thấy Đạt đứng ngẩn ngơ khi thấy chị Linh gục đầu vào vai anh Hai ngủ trên bờ biển hôm ở PT. Lúc í tôi hiểu ra mọi chuyện, tôi đã muốn chạy ngay lại và đấm vào mặt Đạt để Đạt biết rằng chị Linh là của anh Hai. Nhưng tôi đã ko làm thế. Đơn giản vì tôi biết cái cảm giác khi người mình iu ko hề iu mình, cái cảm giác í đau gấp trăm ngàn lần cú đấm của tôi. Tôi im lặng... Hôm ở trên đồi Chu Mông, tôi nhìn thấy anh 2 lẳng lặng ngước nh2in lên trời kia, tôi biết anh 2 làm thế để ngăn nước mắt chảy ra. Tôi biết anh 2 tôi cũng đang đau lắm, vì đã để vuột mất cơ hội của mình. Tôi biết anh 2 cần 1 khoảng lặng để suy nghĩ chứ ko cần lời an ủi của tôi. Tôi im lặng... Tôi ko phải là thằng em ko bao giờ biết nghĩ như anh 2 thường nói. Tôi, ít ra thì tôi cũng sống 1 khoảng thời gian bằng với anh 2, chỉ đơn giản là... Tôi im lặng. Tôi thương anh 2 nhưng tôi chẳng thể làm gì khi mà chính bản thân anh í... chẳng muốn làm gì...

1 năm trôi qua kể từ ngày đi Phan Thiết ấy...

Tôi vẫn là cô nữ sinh trường Y, vẫn cứ thix ăn kem chanh, vẫn suy nghĩ vẩn vơ mỗi khi trời mưa, vẫn thix nghe Mr.D hát. Tôi vẫn là tôi... Đến ngày 8 tây hàng tháng, tôi lại đi chơi với Đạt và lần nào cũng thế, Đạt luôn hỏi tôi 1 câu hỏi. 1 năm qua, đã có nhiều lúc tôi cảm động trước sự kiên trì của Đạt, cũng có nhiều lúc tôi muốn trả lời rằng: "Ừa, Linh đồng ý". Nhưng... Tôi vẫn là tôi của ngày xưa. Bây giờ hình ảnh Phương trong tôi cũng ko còn quá đậm sâu như trước, nhưng tôi vẫn còn nhớ... Nhớ cái cảm giác đau đớn khi Phương rời xa tôi mà đi. Tôi sợ lắm, tôi sợ... Nếu tôi nhận lời Đạt, rồi lỡ Đạt cũng bỏ tôi mà đi, khi í... Tôi sẽ ko gượng dậy nổi. Nhiều đêm tôi lại mơ thấy Phương. Phương nhìn tôi và cười, Phương cùng tôi cùng đi chơi rất vui vẻ rồi bỗng chốc... Phương biến mất. Giấc mơ í luôn như thế, tôi sợ lắm... Những lúc như thế, tôi lại gọi đt cho Lâm. Tôi biết Lâm sẽ luôn lắng nghe tôi nói, sẽ luôn dỗ tôi để tôi có thể ngủ lại lần nữa. Đã có nhiều lúc tôi tự hỏi... Tôi sẽ như thế nào nếu ko có Lâm ở bên tôi...
Dzà có lẽ 4 chúng tôi mãi mãi vẫn cứ là 4 chúng tôi như lúc đó, nếu như ko có 1 ngày...
Ngày 19.1, buổi sáng trời trong xanh với những cánh chim chao liệng trên ko, những tia nắng lắp lánh, những con gió dịu dàng khe khẽ lượn lờ qua những kẽ lá... 1 buổi sáng thiệt thanh bình... 1 ngày giáp Tết, Đạt hẹn cả đám bạn qua nhà Đạt chơi. Năm nay, ba mẹ nó dẫn con Út về quê ăn Tết, nhà chỉ còn mình nó...
Như thường lệ, Lầm và Thông lại wa đón Linh. 2 chiếc xe nouvo nhẹ nhàng lướt đi trên phố. Trên chiếc xe nouvo trắng tinh, Linh ngồi sau lưng Lâm, vẫn cứ líu lo nói, như thể đã lâu lắm rồi chưa được phép nói. Thông đi sau xe Lâm, vẫn cái kiểu lái xe lạng lách, chiếc nouvo đen cóng như dải lụa uốn lượn trên con phố rộng...
Nhà Đạt hôm nay ồn ào bởi cả đám bạn. Tụi nó ăn uống rồi ca hát, rồi đánh bài, hứng chí lên còn chơi loto... Không khí ngày Tết rộn rã... Có lẽ cái khung cảnh lễ hội ngày xuân trong Truyện Kiều của Nguyễn Du cũng chỉ ngộn nhịp được đến thế... Con Tiên mang 1 hộp hình xăm decal qua cho cả đám nghịch. Linh lăng xăng móc tấm hình con bướm dán lên tay Lâm: "Haha, nhìn Lâm nữ tính quá...". Rồi cả đám cứ thế đè nhau ra mà dán, Đạt và Thông cũng tự chọn vài tấm tự dán cho mình trước khi... bị bắt buộc dán.
Rồi cuộc vui cũng tàn, trời dần tắt nắng, đám bạn về hết, chỉ còn Linh, Lâm, Thông và Đạt bám trụ lại tới cùng... 4 đứa ngồi chơi tiến lên. Chơi chán, Linh đề nghị:
- Thôi, chẳng muốn chơi nữa, coi film đi...
- Film gì mà coi chứ...- Đạt thắc mắc.
- Thì mướn đĩa về mà coi. Mướn film gì mới mới ấy.
- Yeah! Vẫn là chị Linh thông minh nhất. Coi film đi... Em đi mướn nhá- Thông reo lên như 1 đứa con nít...
Thông chẳng chờ ai phản ứng, đi ra ngoài lấy xe ngay. Lâm biết tính cậu em mình nghịch phá, lại sợ nó mướn film gì ghê rợn hay... bậy bạ thì chết. Lâm nói Linh ở chơi với Đạt, còn nó thì đi chụng với Thông. Chiếc xe nouvo đen lại lao đi với 1 vận tốc chóng mặt... Bỗng... Mưa rơi...
Linh ngồi cùng Đạt trong căn phòng rộng lớn, chỉ có 2 đứa với nhau. Bên khung cửa sổ rộng, Linh ngồi bó gối mà ngắm mưa rơi. Mưa rơi khe khẽ, mưa chạm vào mái nhà, mưa rơi xuống thảm cỏ, mưa dừng chân trên tán lá, mưa tạt vào cửa kính... Những tiếng động do maư tạo ra cứ thế vanh lên đều đều, như bản nhạc buồn ko hồi kết... Linh nôn nao lạ lùng:
- Sao Lâm với Thông đi lâu quá hen?
- Chắc tụi nó đang lựa đĩa í mà. - Đạt với tay lấy chiếc remote chỉnh 1 bản nhạc êm dịu.
- Trời cứ mưa thế này, Linh ghét mưa...
Đạt quay lại nhìn Linh. Đôi mắt Linh vẫn chăm chú nhìn ra cửa sổ, ánh nhìn lơ là, ko cảm xúc, ánh nhìn trống rỗng và vô vị...
- Linh lại nhớ Phương àh?
- ... Có lẽ thế. Ngày Phương đi, mưa cũng rơi như thế này...
- Linh... đau lòng àh?
- Linh cảm thấy sợ mỗi khi mưa. Lâm nói mỗi khi mưa là có ai đó đang khóc... Cảm giác khi khóc nó đau đớn lắm, Linh chẳng thix có ai phải khóc...
Bỗng Linh cảm nhận được 1 nguồn hơi ấm ngay sau lưng mình, nguồn hơi ấm như xoá đi cái ko khí lạnh lẽo của trời mưa... Đạt đang ôm Linh...
- Đạt... Làm gì vậy? Buông Linh ra...
- Đạt nói bao nhiêu lần rồi. Sao Linh cứ thế mãi... Phương là quá khứ thôi mà... Linh ko phân biệt được đâu là quá khứ, đâu là hiện tại hả...
Linh hất tay Đạt ra khỏi mình, bước đi rất nhanh, cả 2 đứng cách nhau 1 khoảng xa, ko gian im lặng bao trùm căn phòng...
"... Lonely... I'm so lonely...". Linh có điện thoại, của Lâm. Linh bắt máy, nói như hét lên:
- Lâm làm cái gì mà lâu quá vậy hả? Về nhanh đi.
- Linh... Có chuyện vậy? - Giọng Lâm hơi lo lắng.
Sực nhớ chẳng ai có lỗi trong chuyện này cả, chỉ là tự nhiên mình lại nổi cơn lên. Linh xuống giọng:
- Àh. ừmh... Ko có gì. Lâm xong chưa?
- Thì định điện về hỏi nè... Múôn xem film hành động, hài hay tình cảm?
- Gì cũng được... Thôi... Hài đi, cho vui nàh vui cửa. Nhanh lên, trễ lắm rồi..
- Ừa, biết rồi, trả tiền liền nè. Thôi nha...
Tiếng "tút... tút..." vang lên... Có lẽ Lâm tắt máy ngay rồi về nhà Đạt để Linh khỏi mong...
5', 10', 15'... Nửa tiếng trôi qua. Lâm và Thông vẫn chưa về. Ngoài kia, mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa bây giờ như gào thét trong màn đếm u tối...
Đạt bước gần tới Linh, đặt 2 cánh tay rắn chắc lên đôi vai gầy:
- Đạt xin lỗi, Linh đừng giận...
Linh khẽ đặt 2 bàn tay của Đạt xuống, giọng Linh trong veo:
- Ko có gì đâu, Linh ko giận Đạt. Linh hiểu Đạt lo cho Linh mà...
- Sao Linh ko nhìn Đạt.
- Linh đang lo cho 2 anh em Lâm. Lâu quá rồi...
Bỗng lại có tiếng chuông điện thoại "... Lonely... I'm so lonely...", Linh lao ngay tới bắt máy, số điện thoại lạ lẫm...
- Alô...- Linh dè dặt.
- Alô, cho hỏi cô có quen với chủ số máy 0903... ko ạh?
Số điện thoại của Lâm, Linh trợ nên hốt hoảng:
- Đó là bạn cháu, có chuyện gì ko ạh?
- 2 cậu bạn cháu vừa bị tai nạn giao thông. Mới được chuyển đi cấp cứu. Ko thấ giấy tờ gì cả, thấy số máy cháu là số gọi gần nhất nên cô liên hệ cho cháu. Cháu nhắn với gia đình bạn cháu nhá...
- Cấp cứu... Cấp cứu... Bạn cháu... có sao ko ạh- Giọng Linh run run, tưởng chừng như chẳng thể nói dứt hết câu.
- Cũng nguy hiểm lắm. Cậu bạn có vết hình con bướm trên tay trái đang trong tình trạng nguy kịch. Cháu nhắn với gia đình bạn nhanh nhá, bệnh viện ATUT...

Là Lâm sao... Ko, ko thể thế được...
Chiếc điện thoại trên tay Linh rơi xuống, chạm vào nên gạch, 1 tiếng động khố khốc... Linh quỵ xuống. Đạt đỡ Linh, dùng tay lau vội những giọt nước mắt lăn dài trên má Linh...
Gọi điện báo tin cho 2 bác ở HN, Linh cùng Đạt lao ngay tới ATUT... Mưa rơi ào ạt, như gào thét, như kêu cứu, như những tiếng la trong cơn tuyệt vọng... Có lẽ giờ này... Đúng là có ai đó đang khóc thật...

3h nữa ba mẹ của Lâm và Thông sẽ bay từ HN vào. Đạt chở Linh đến bệnh viện ATUT. Mưa ngoài kia vẫn đang rất lớn, chưa bao giờ có 1 trận mưa lớn như thế vào lúc giáp Tết. Đường phố vắng ngắt, mọi người đều trở về ngôi nhà ấm áp của mình, trốn chạy cái lạnh lẽo của màn mưa. Nếu quả thật cứ mỗi khi mưa là vì có ai đó đang khóc thì chắc hẳn người đang khóc bây giờ đang rất tuyệt vọng, đau đớn, nhưng… chẳng thể làm gì, người đó chỉ biết gào lên thật to, khóc thật lớn… Sấm chớp giật đùng đùng, mưa vẫn rơi nặng hạt… Mưa lớn thật…
Linh ngồi sau lưng Đạt, cứ nấc lên từng tiếng khó khăn. Linh yếu lắm, cứ mỗi lần xúc động mạnh là nó như ko thở nổi. Bây giờ đây, nó ước nếu ông trời bắt buộc phải cướp 1 mạng sống vào ngày hôm nay, thì xin hãy để nỗi đau này lấy đi hơi thở cuối cùng của nó, đừng là Lâm, cũng đừng là Thông… Nó cứ nấc lên từng tiếng…
ATUT buổi tối yên tĩnh. Phòng cấp cứu sáng choang đèn. Linh chạy ào vào, nhưng Đạt ngăn lấy, bây giờ các bác sĩ vẫn đang làm công việc của mình… Đạt dắt Linh ngồi xuống băng ghế chờ trước phòng cấp cứu… Linh vẫn cứ khóc nấc mãi, dường như nỗi đau này quá lớn làm cho nó chẳng còn đủ sức khóc lên thành tiếng, chẳng còn đủ sức mà gào thét nữa. Nó đang sợ lắm… Đạt khẽ nắm tay Linh siết nhẹ, đôi bàn tay Linh lạnh ngắt, chẳng còn chút hơi ấm nào. Đạt nhìn Linh, chợt… đau lòng.

Chúa ơi! Con xin Người… Người hãy nhìn cô ấy xem. Mái tóc ướt bết lại vì mưa, làn da nhợt nhạt vì sợ, đôi môi tái ngắt vì bị 2 hàm răng cắn chặt, cô ấy đau đến nỗi chẳng thể khóc thành tiếng. Cô ấy đã đau quá nhiều lần rồi, nước mắt cô ấy gần cạn rồi… Xin Người đừng làm thế nữa…

Đạt cố động viên Linh:
- Thôi nào, chẳng có gì đâu, y học bây giờ tiến bộ lắm, sẽ chẳng có gì đâu.
- Hix…- Linh vẫn chỉ khóc.
- Linh… lo cho Lâm và Thông lắm àh?
Như được thể, Linh oà khóc, như là tất cả nỗi đau nãy giờ cố kiềm nén chợt vỡ ra, Linh khóc, những giọt nước lăn dài trên đôi má cao, những giọt nước mắt long lanh như ánh sao nhưng sắc lẻm như lưỡi dao đang cứa vào tim Đạt:
- Ko, Lâm ko được có chuyện gì. Linh ko cho phép Lâm có chuyện gì, Lâm hứa sẽ bảo vệ Linh mãi mãi mà. Lâm đã hứa thì Lâm phải làm, Linh ko cho phép Lâm có chuyện gì. Nếu Lâm mà làm thế với Linh, Linh sẽ… sẽ… ko bao giờ… ko bao giờ nhìn mặt Lâm nữa…

Linh ơi! Chẳng lẽ người Linh quan tâm bây giờ chỉ là… Lâm thôi sao… Chẳng lẽ, đối với Linh, Lâm lại quan trọng đến thế sao… Nếu bây giờ, người nằm trong kia ko phải là Lâm mà là… Đạt, thì… Linh có nói thế ko hả Linh?

Tim Đạt đau nhói, có nhiều điều Đạt muốn hỏi Linh, muốn nói với Linh, nhưng Đạt biết mọi lời nói, mọi câu hỏi của Đạt vào lúc này chỉ làm Linh thêm đau mà thôi. Đạt im lặng, nhè nhẹ siết lấy bàn tay lạnh ngắt của Linh…
30’, 1h, 2h… 4h trôi qua. Ba mẹ Lâm đã tới bệnh viện. Khuôn mặt họ cũng chẳng hơn gì Linh: Đầy nỗi đau xót và bàng hoàng… Rất có thể Tết năm nay, họ sẽ phải vĩnh viễn mất đi 2 cậu con trai yêu thương và thông minh của mình. Có thể là thế lắm, cú shock này… mạnh quá, liệu họ có thể đứng vững ko chứ…
Mẹ Lâm bước tới ngồi cạnh Linh, nhìn khuôn mặt nhoè nước, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tái nhợt của cô bé, bà biết rằng cô bé cũng đau đớn chẳng kém mình… Bà ôm lấy cô bé, bàn tay vỗ nhè nhẹ vào tấm lưng nhỏ, cố gắng xoa dịu nỗi đau của cô bé, và… của chính mình.

Bác í, vòng tay của bác í sao mà ấm áp quá, bác í đang cố vỗ về mình… Thế mà, chính mình lại làm cho 2 đứa con của bác í ra như thế… Mình chẳng đáng nhận vòng tay này, mình… ko thể nhìn thẳng vào mắt bác í…

Linh đẩy tay mẹ Lâm ra, cúi gằm mặt xuống nền gạch, những tiếng nấc lại bắt đầu:
- Bác ơi, con… con xin lỗi. Nếu con ko đòi xem film, 2 cậu í đã ko đi ra khỏi nhà vào trời mưa to như thế… Con… có lỗi với 2 bác.
Mẹ Lâm đau lắm… Làm sao mà ko đau được khi nghe lí do 2 đứa con mình giờ này phải nằm trong căn phòng cấp cứu lạnh ngắt kia, phải cố gắng chiến đấu với số phận, với tử thần… Nhưng, bà vẫn gượng cười, nắm lấy bàn tay còn lại của Linh. Bàn tay của 1 cô gái chỉ mới 20 tuổi lọt thỏm trong bàn tay rộng của người phụ nữ gần 50… 2 bàn tay nắm lấy nhau như đang muốn cùng chống đỡ với nỗi đau quá lớn này…
Ba Lâm đứng lặng bên cánh cửa phòng cấp cứu. Người đàn ông bản lĩnh và vững chãi trong chuyện làm ăn bây giờ trông thật đáng thương. Ông đặt biết bao hi vọng 2 cậu con trai đang tuổi lớn của mình. Ông đã từng hạnh phúc biết bao khi được bế trên tay 2 hình hài bé nhỏ í, ông đã rơi nước mắt khi nhìn chúng chào đời… Hạnh phúc lắm chứ, sung sướng lắm chứ khi chỉ trong 1 khoảnh khắc lại được ông trời ban cho mình 2 thiên thần tuyệt đẹp như thế. Và hôm nay, có thể ông lại rơi nước mắt khi thấy 2 cậu con trai mình lìa xa mình mãi mãi… Đau đớn lắm chứ, xót xa lắm chứ khi chỉ trong 1 khoảnh khắc, 2 thiên thần của mình sẽ cùng bỏ lại mình mà trở về với Chúa… Ông đứng dựa vào tường, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc cửa phòng cấp cứu, ông cầu mong rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp với 2 thiên thần đang nằm trong kia…
Màn đêm buông xuống kéo theo một sự yên tĩnh đáng sợ… Nhưng trong cái yên tĩnh đó, dường như trong con tim của 4 con người đang ngồi cầu nguyện trước cửa phòng mổ kia… trong tim họ đang vang lên những âm thanh lạ lùng- Âm thanh của sự hi vọng…
Linh ngồi trên băng ghế dài, đôi tay gầy chống lên đầu gối, khuôn mặt chỉ sau mấy tiếng đồng hồ mà hốc hác hẳn đi, nỗi sợ hãi và nỗi lo mất đi một người quan trọng đối với mình đúng là ghê rợn… Đôi mắt Linh như sâu hơn, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, đôi mắt ngân ngấn nước như chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ qua thôi, từ đôi mắt ấy có thể tuôn ra vô vàn giọt nước mắt… Những giọt nước trong vắt và nhẹ nhàng như mưa rơi.
Cánh cửa phòng mổ bật mổ, vị bác sĩ trong bộ áo trắng bước ra… Tất cả mọi người như nín thở… Ba mẹ Lâm lao nhanh đến chỗ bác sĩ, mẹ Lâm không nói được gì, bàn tay bà nắm chặt lấy cánh tay của chồng mình… Đạt cũng đi lại gần… Linh đi sau lưng Đạt… Một chút hi vọng, một chút lo lắng, một chút sợ hãi… Người bác sĩ nhìn một lượt khắp cả 4 con người kia. Rồi… ông khẽ thở dài…
- Xin lỗi… Chúng tôi đã cố gắng hết sức… Nhưng… Chỉ có thể cứu sống một người…
Ba Lâm lặng lẽ quay đi, ông ngước lên nhìn trên cao, ông vẫn muốn tỏ ra mình là một người đàn ông, ông không muốn khóc trước mặt mọi người như thế, mặc dù… Nước mắt không chảy ra ngoài được nên cứ chảy ngược vào tim, nhẹ thấm qua vết thương lòng quá lớn… Đau đớn… Xót xa…
Mẹ Lâm bật khóc… Cú shock này quá lớn với bà… Đứa con trai mà bà chăm sóc suốt 20 năm trời, nó nỡ rời bỏ bà mà đi trong một ngày như thế sao… Bà không tin… Bà không muốn tin… Bà không thể tin… Bà khóc…
Đạt dựa vào tường. Cậu chỉ mới quen họ hơn 1 năm thôi nhưng… hai anh em Lâm là những người bạn thân nhất của cậu… Một người trong số họ đã ra đi… Một chút nhói đau trong lòng… Đạt chỉ còn biết im lặng…
- Thưa… bác sĩ… Người mất… là… ai… ạh?
Giọng nói yếu ớt của Linh thấm đẫm nước mắt… Linh cố nén lại, nó vẫn còn một niềm hi vọng mong manh…
- Chàng trai có một vết hình bướm trên tay…
Là Lâm sao…”… Đó là những gì cuối cùng Linh nghĩ được. Những nỗi lo, nhưng sự sợ hãi mà Linh phải chịu suốt mấy tiếng qua và câu nói của bác sĩ làm Linh quỵ xuống. Linh đã không chịu nổi… Linh lịm đi…


Một bầu trời đầy sao sáng lung linh… Một rừng thông đầy gió… Linh đang ngồi đó và dựa lưng vào gốc cây, nụ cười rạng rỡ…
Hù… Sợ không?
Linh giật mình quay lại. Chàng trai kia đang nhìn nó và cười- nụ cười lấp lánh nắng. Chàng trai với mái tóc mềm thật mềm nên xù lên như lông của một chú chó con… Linh phì cười, rồi chợt Linh ngừng lại… Nó đưa những ngón tay nhỏ xíu của nó vuốt nhẹ những sợi tóc vương trên trán chàng trai… Chàng trai nắm chặt lấy tay nó, nhìn thẳng vào mắt nó… Một tích tắc khi bốn con mắt chạm nhau… Có nhiều điều được nói ra dù chẳng ai thốt ra một lời nào…
- Linh àh… Phương xin lỗi. Phương đã làm Linh khóc nhiều lắm hen. Từ giờ, hãy quên Phương đi nha… Phương xin lỗi…
Lại một tích tắc rất nhanh nữa… Chàng trai kia biến mất… Biến mất như chưa từng xuất hiện… Biến mất nhanh như những cơn mưa đầu hạ…
Một bàn tay lay nhẹ vai Linh…
- Này, sao lại ngủ ở đây hả… Dậy đi chứ, con gái gì mà bạ đâu ngủ đó thế hả?
Linh dụi mắt… Lâm đang nhìn nó và cười… Thì ra hồi nãy nó đang mơ. Nó nhìn Lâm và cười. Lâm ngồi xuống cạnh nó, ngồi yên không nói gì… Lâm luôn như thế, im lặng và nhẹ nhàng nhưng lại hiểu tất cả mọi điều nó muốn nói… Chợt… Lâm khẽ kéo đầu Linh gục lên bờ vai cứng cỏi của Lâm… Linh cũng gục xuống… Trên vai Lâm, ánh mắt Linh mở to nhìn mọi thứ xung quanh… Tất cả thật đẹp, tất cả thật yên bình… Nó chợt nhớ về giấc mơ ban nãy… Những lúc ở bên Lâm nó luôn cảm giác dễ chịu như thế, nó không nhớ gì cả, nó dươờn như quên đi sự hiện diện của Phương… Chỉ còn nó và Lâm…
Bàn tay Lâm nhẹ nhàng nâng gương mặt nó lên… Một chút gì đó thoảng nhẹ qua như gió… Lâm hôn nó… Chẳng hiểu sao nó lại chẳng phản ứng gì, nó nhắm nghiền mắt lại như… chờ đợi một cái gì đó lớn lao hơn… Và rồi điều nó chờ đợi cũng đến… Nụ hôn đầu đời ngọt lịm trên đầu môi… Trên đồi thông lộng gió, dưới sự chứng kiến của muôn vàn vì sao… Lâm và nó chìm trong hạnh phúc, sự hạnh phúc dường như mang tên… “Tình iu”.
Rồi cái hôn ngọt ngào kia lại biến mất… Nó mở to mắt tìm kiếm. Lâm ở trước mắt nó. Nó mỉm cười khi thấy Lâm nhưng… Lâm đang dần rời xa nó. Lâm đang quay lưng bỏ nó lại một mình trên đỉnh đồi. Mặc cho nó gọi, mặc cho nó gào lên… Lâm vẫn cứ bước đi… Bóng Lâm nhỏ dần rồi mất hẳn… Nó mất Lâm rồi…
Linh giật mình tỉnh giấc. Thì ra chỉ là mơ. Nó đã mơ trong giấc mộng… Cả Phương rồi cả Lâm… Những hình ảnh đó chỉ là mơ mà thôi… Rồi nó nhìn quanh. Căn phòng với một màu trắng xoá, tường sơn trắng, grap giường trắng, gối trắng… Nó cố nhớ lại những gì đã xảy ra…
Cuộc vui ngày giáp Tết… Cơn mưa to xé ruột gan… Cú điện thoại đau lòng… Tai nạn… Phòng mổ… “Chúng tôi đã cố gắng hết sức…”… “… Hình con bướm…”… Choáng váng… Tối tăm… Linh nhớ ra tất cả. Giấc mơ kia đâu chỉ là mơ, nó ẩn chứa có một sự thật đó chứ… Nó mất Lâm thật rồi… Nó khóc…
Cửa phòng bật mở, Đạt bước vào, nhìn thấy nó đã tỉnh dậy, Đạt lao nhanh tới:
Linh tỉnh rồi àh? Mừng quá.
Đạt… Linh ngủ mấy ngày rồi…- Linh thều thào.
Gần 2 ngày rồi, Đạt thấy Linh xỉu, sợ chết đi được…
Linh vẫn đau lòng khi nghĩ tới Lâm, nhưng sực nhớ ra Thông. Linh nhìn Đạt:
- Thông sao rồi Đạt?
Đạt nhìn nó, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Rồi như sực nhớ ra điều gì, Đạt cúi mặt xuống, giọng nói cứng cỏi nhưng vẫn mang mác một sự buồn bã không lời.
- Linh àh…

Là Lâm sao?


Không đâu, nhóc không nghĩ vậy. Không phải vậy đâu. Không thể là Lâm được.

Đạt nhìn nó, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Rồi như sực nhớ ra điều gì, Đạt cúi mặt xuống, giọng nói cứng cỏi nhưng vẫn mang mác một sự buồn bã không lời.


Không phải là Lâm, đúng không?


- Linh àh, Thông mất rồi mà. Linh nghe bác sĩ nói rồi đó thôi. Chúng ta… mất Thông rồi…
Linh ngồi trên giường… Đôi tai như ù đi… Chuyện gì vậy… Nó chẳng hiểu gì cả… Chuyện gì đã và đang xảy ra thế này…
Đạt siết nhẹ tay Linh như cố truyền cho cô gái mỏng manh này chút sức mạnh của mình. Linh mấp máy môi, giọng nói vẫn thều thào và đứt quãng như ban nãy:
- Chẳng phải… bác sĩ nói… là… Lâm mà…
- Linh làm sao vậy, sao lại là Lâm? Đó là Thông, chúng ta đã mất Thông. Linh nhớ lại đi?
- Con bướm trên cánh tay… Đó… không là Lâm sao?

Cô ấy vừa mới tỉnh dậy. Giọng nói, khuôn mặt đều rất mệt mỏi. Có lẽ cô ấy đã đau đớn lắm khi nghe những gì bác sĩ nói… Có lẽ cô ấy đau đớn như thế là vì… cô ấy cho rằng Lâm đã chết… Có lẽ đối với cô ấy, Lâm… quan trọng hơn tất cả mọi thứ…

Đạt cắn chặt môi, nó vừa hiểu được một sự thật- cái sự thật có lẽ đã tồn tại rất lâu rồi, vậy mà… giờ nó mới biết. Thất vọng ư?... Đau đớn ư?... Tức giận ư?... Nó cũng chẳng hiện giờ nó đang nghĩ gì, chỉ là nó… không muốn chấp nhận cái sự thật quá phũ phàng này…
Nó buông tay Linh ra, quay người đi… Giọng nói vẫn vui vẻ lắm, nhưng nếu nghe những lời nói ấy bằng trái tim, sẽ thấy… có cả nước mắt mặn chát trong đó…
- Linh quên Lâm là thằng ghét màu mè sao? Nó láu lắm, để Linh nghịch mấy cái hình xăm ấy rồi… vào nhà tắm xoá đi đấy… Trên tay nó ko còn vết hình bướm ấy đâu…
Linh nghe Đạt nói, rồi suy nghĩ thật nhanh. Đúng, Lâm là thế mà, Lâm luôn như thế…
- Vậy… Thông…
- Thông đã mất quá nhiều máu, bị chấn thương quá mạnh, cậu ấy… đã không qua khỏi. Hình con bướm trên tay cậu ấy là Tiên dán lên đấy…
Linh ngỡ ngàng, “đứa em” của nó đã đi thật xa nó rồi sao? Không, nó không thể tin được… Nỗi đau trong tim thật nhói…
- Thế là… Lâm còn sống chứ?
- ... ừmh… Nhưng... - Giọng Đạt chùng xuống…
- Lâm bị gì?- Linh lại hoảng lên. Nó vừa biết rằng Lâm vẫn ở lại bên nó, nó không muốn nghe thêm những tin xấu nữa.
- Cú va đập quá mạnh, não cậu ấy bị tụ máu bầm. Các bác sĩ đã mổ lấy cục máu ấy ra, nhưng vẫn còn 1 ít đã đè lên dây thần kinh… Cậu ấy vẫn hôn mê. Bác sĩ nói… Chỉ còn biết dựa vào ý chí của cậu ấy…
Linh lao đi, thân hình gầy nhỏ, khuôn mặt xanh xao, những ống truyền nước biển vẫn còn nhập nhằng trên tay, đôi mắt vẫn còn hoa lên, chưa nhìn rõ gì… Nhưng nó mặc kệ. Nó bước đi chệnh choạng, nó muốn tới với Lâm, nó phải tới với Lâm… Lâm cần nó…

Trên chiếc giường trắng không cảm xúc, Lâm nằm đó, yên lặng và bất động… Linh tiến lại gần nhìn Lâm. Gương mặt Lâm nghiêng sang phải, Linh vuốt gò má trái của Lâm, rồi đưa tay vuốt những sợi tóc mái trên trán… Nhìn Lâm như đang ngủ, trên môi vẫn còn một nụ cười nhỏ bé… ừmh, Lâm đang ngủ đấy, đang mơ đấy, chắc cậu ấy đang có một giấc mơ đẹp lắm…
Linh mỉm cười. Đã lâu lắm rồi, hay cũng có thể là lần đầu tiên nó nhìn Lâm gần và lâu như thế. Lâm đẹp thật… Mũi cao, mắt sâu, hàng chân mày đậm, gương mặt góc cạnh, mái tóc lúc nào cũng chỉa tứ lung tung, tóc chỉa tự nhiên chứ chẳng cần gel, nhìn vừa nam tính mà cũng giống con nít… Linh lại cười, đã mấy năm rồi nó mới để ý đến điều này, nó vô tâm quá…
Linh và Đạt vừa đi đám tang của Thông về. Nhiều cảm xúc lẫn lộn…
Khuôn mặt Thông trên bức hình vẫn rất xinh, vẫn nụ cười hơi hơi đểu ấy, nó vẫn như thế cũng như Thông sẽ mãi là như thế. Xung quanh, bầu không khí mang một vẻ u buồn, có những giọt nước mắt nghẹn ngào, có những cái nhìn tiếc thương… Tiên đứng khuất nơi góc nhà tang lễ, chiếc áo sơ- mi cùng với chiếc váy đen dài tới gối làm nó dịu dàng hơn mọi ngày rất nhiều. Có lẽ nếu là mọi ngày, Linh sẽ lại chọc ghẹo Tiên, nhưng hôm nay… Linh biết Tiên đang buồn lắm, Tiên và Thông… Chúng nó đã rất mến nhau nhưng chẳng ai chịu nói ra điều ấy, Thông cố wen nhiều người để chọc Tiên, còn Tiên thì ko đủ tự tin để biết rằng Thông cũng mến nó, và rồi đến ngày hôm nay, có những điều mãi mãi đã không được nói ra… Tiên đau, Linh đau, mọi người đau, tất cả đều không muốn Thông ra đi như thế…
Linh đứng đó rất lâu, trước tấm hình của Thông. Nó hối hận, nó đau lòng, nó cảm thấy tội lỗi… Mẹ Thông nhìn nó rất lâu, bà im lặng nhưng cái nhìn của bà đã nói lên rất nhiều điều… Đột nhiên, bà nắm lấy tay Linh:
- Linh, bác đã mất Thông, bác không muốn mất thêm thằng Lâm nữa… Chỉ có cháu, chỉ có thể là cháu mới có thể làm Lâm tỉnh dậy…
- … Cháu… Là cháu sao ạh?
- Đúng, chỉ có thể là cháu… Bác xin cháu, bác chỉ còn mỗi nó. Cháu hãy ở lại bên nó, nhất định nếu cháu ở bên nó, nó sẽ tỉnh dậy… Nó…yêu cháu mà…


Linh ơi, cho bác xin lỗi. Có thể những gì bác nói quá ích kỉ. Bắt cháu phải ở bên cạnh một người mà có thể sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa, bắt cháu phải làm thế… Đúng, bác rất ích kỉ. Nhưng bác xin cháu… hãy hiểu cho bác là 1 người mẹ… Bác xin cháu, hãy ở cạnh Lâm, hãy giúp nó vượt qua những ngày này…

Trong góc tối của căn phòng bệnh, có một người đàn bà chắp 2 tay cầu nguyện. Cạnh bên bà là cậu con trai vẫn mê man bất tỉnh… Bà đã mất 1 người con, bà không muốn mất nốt đứa con còn lại của mình…


Trần Đình Phương Thảo (10A3/ THPT Lê Quý Đôn)

Tags: , ,

Written by

We are Creative Blogger Theme Wavers which provides user friendly, effective and easy to use themes. Each support has free and providing HD support screen casting.

0 đánh giá:

 

Popular Content

Hello! We’re Fenix Creative Photo Studio

Recent Posts

Why to Choose RedHood?

Copyright © Trang Văn Học Trẻ | Designed by Templateism.com | Published by GooyaabiTemplates.com