AD (728x60)

Blog Archive

Categories

About us

Thứ Ba, tháng 9 26, 2006

Em, tôi, hắn và Harry Potter

Share & Comment
1. Em
Em hay cười, mặc dù thằng Thắng Cò ngồi cùng bàn rỉ tai với tôi nói rằng: khi cười trông cái mặt em ngu ngu. Nhưng tôi nghĩ khác, thằng Cò chỉ tức em mấy lần nhéo tai hắn vì cái tật ngủ gật trong lớp nên mới dại miệng lỡ mồm thôi.
Bao giờ tôi cũng thích nụ cười của em, trên lớp học nhộn nhịp, ngoài sân trường nhuộm nắng hồng rực rỡ hay trong căngtin, em càng cười toe toét. Không hiểu sao khi thấy em cười, tôi cảm thấy mến em lạ kỳ, hằng ngày tôi thường len lén nhìn trộm nụ cười của em. Cũng phải thôi, tôi không phải nhà “Tư bản sở hữu độc quyền” nụ cười của em, còn nhiều thằng con trai nữa cũng “gầm ghè” tranh nhau nụ cười trong veo tinh khiết tựa ánh nắng thủy tinh linh linh trên mặt hồ trong không gợn song. Tôi yêu nụ cười của em bởi lẽ nó đem tới cho tôi một cảm giác gần như là một sự an ủi, nó xua đi những nỗi buồn vô cớ đôi lúc đeo riết tâm hồn mới lớp của tôi. Ai cũng có quyền cất giữ những điều bí mật, nụ cười lấp lánh của em là tài sản quý giá mà tôi chỉ muốn cất giữ cho riêng mình.
Em hay cười, bởi lẽ em có một cuốc sống hạnh phúc mà ai cũng ước mơ. Bố của em chính là thầy Toàn hiệu trưởng trường tôi, mẹ em là tiến sĩ vật lý đang công tác ở nước ngoài. Tôi không hiểu tại sao, tôi lại bắt đầu có những ý nghĩ “già nua” như vậy với mọi người sống xung quanh tôi. Đôi khi tôi cảm thấy mình hơi nhỏ nhen vì luôn luôn có sự so sánh giữa hạnh phúc và sự bất hạnh. Tôi lờ mờ linh cảm được rằng nếu tôi cứ mải mê ngắm nụ cười tràn ngập hạnh phúc của em, tôi sẽ chuốc lấy một sự thất bại ê chề nào đó.
Em làm lớp trưởng của lớp, năng nổ và sôi nổi như một chú sóc lém lỉnh, em trở nên nổi tiếng trong vai trò của một người dẫn chương trình ở trường. Em cười vì mọi người cười theo em, còn tôi thì im lặng đứng nhìn như một thi sĩ dở hơi.
Ở lớp, em luôn luôn nằm trong top ten học giỏi nhất lớp và chỉ xếp vị trí thứ hai sau tôi. Ít ra tôi cũng có quyền kiêu hãnh về điều này.

2. Tôi
Tôi là một kẻ thích trầm lặng và cái cảm giác đi tìm sự cô đơn. Tôi không muốn quấy rầy ai cả, tôi muốn được ở một mình và suy nghĩ về số phận của tôi, số phận của tương lai. Mẹ tôi cũng là giáo viên nhưng bà đã về hưu vì bị viêm phổi. Mẹ tôi ở nhà dưỡng bệnh nhưng bao giờ cũng khuyên tôi ráng học giỏi. Trong sâu thẳm thầm kín tâm hồn tôi, tôi biết rằng có hai thứ quý giá nhất trên cuộc đời này đó là nụ cười của em và người mẹ ốm đau của tôi. Tôi yêu quý mje nhất là luôn luôn cảm thấy tự hào về điều này. Tôi luôn “gồng mình” để làm cho mẹ vui lòng. Tôi không đá bóng. Tôi không đi lượn Bờ Hồ. Tôi không chơi điện tử. Tôi không tham gia vào bất kỳ hoạt động nào của lớp. Tôi chỉ học và học mà thôi. Mặc dù tôi them khát cảm giác được hừng hực lao vào sân bóng, them khát được bước lên sân khấu để hát những bài ca bất hủ mà tôi yêu thích nhưng vì người mẹ yêu quý của tôi, tôi phớt lờ với mọi người và với cả em, vì niềm hạnh phúc của mẹ tôi giấu nỗi buồn bí mật của mình trong những giọt nước mắt nóng hổi mà chỉ vào những đêm thật khuya tôi mới thỏn thức.
Ngoài việc tập trung tối đa vào việc “cày” ở trường tôi còn tranh thủ đi làm gia sư. Tôi lén đi vào những thời gian mà tôi bịa là đi học luyện thi. Nhưng rồi có một lần, cái công việc bí mật của tôi đã bị đổ vỡ và tôi đang đứng trước một cú sốc khủng khiếp.
Hôm ngày thứ năm, mải mê giải mấy bài tập hóa hữu cơ tôi vô tình quên mất giờ đi phụ đạo, tôi co giò chạy ra ngõ và đi xe ôm đến chỗ dạy. May mà tôi đến kịp giờ, buổi học kết thúc vào lúc 9h, tôi loáng thoáng ngờ ngợ một khuôn mặt quen quen đứng bên cột điện ở bên lề đường mà tôi suýt la lên vì bất ngờ: Người lái xem ôm đó chính là bố của tôi. Trong khoảng khắc ngắn ngủi mà đôi mắt ái ngại của bố tôi chạm đôi mắt trống trống rỗng của tôi, tôi có suy nghĩ tôi đang rơi xuống một vực thẳm của sự chán chường và mệt mỏi. Tôi oán ghét số phận và nghi ngờ vào sự tồn tại của tôi. Tất cả là một cơn ác mộng thật khủng khiếp.

3. Hắn
Nổi tiếng vì có lần đã “tặng” một cái chai nước ngọt vào đầu một kẻ định xin đểu tiền của hắn. Long lãng tử là thành viên lì lợm nhất của lớp tôi. Cậu ta là một thiên tài. Thằng Thắng cò ngồi cùng bàn với tôi và nhiều đứa bạn khác trong lớp tôi đều công nhận như vậy. Long là một kẻ sống nhiệt tình và sôi nổi, hắn có thể làm cho tụi con trai ôm bụng đến bệnh viện cấp cứu vì bể bụng cười hoặc làm cho mấy “con nai” lớp mười chao đảo bởi đôi tay lả lướt khi hắn gảy đàn làm cho không gian của lớp đầy ắp những âm thanh diệu kỳ.
Long tới trường bằng một con FX bạc như bạch mã, trước kia cậu ta là một tay lái cừ khôi làm điên đảo cát bụi đường phố. Gia đình Long khá giả nhất lớp, bố cậu ta có một salon xe máy to đùng trên phố Huế, trong buổi tiệc sinh nhật cậu ta đã thuê xe chở cả lớp tới vũ trường New.
Long có tính cách hoàn toàn khác tôi, cậu ta sinh ra để chơi và hưởng thụ sự hào phóng của cuộc sống.
Trong buổi thi học kỳ môn Toán, Long được xếp chỗ ngồi gần với tôi. Suốt giờ học cậu ta chỉ mải mê huýt sáo và hát nhạc sến, cậu ta đang trông đợi vào chiếc phao của tôi. Long không hiểu rằng, tôi vừa trải qua một cơn sốt phải nằm liệt giường ở nhà một tuần liền (cậu ta nghỉ học suốt cả tuần để tham gia vào những trò nghịch ngợm). Bài hình thứ năm thật sự hóc búa, khi tôi phát hiện ra điểm sai trong phương pháp vẽ đường chiếu góc thì đã quá muộn giờ, sau khi sửa vội vào giấy tôi không kịp ném phao cứu sinh cho Long mặc dù hắn giương đôi mắt tuyệt vọng nhìn tôi…
Hôm phát bài kiểm tra học kỳ, bài của Long chỉ được ba điểm, hắn làm cả lớp nhốn nháo, vì tự tay xé nát bài kiểm tra của mình. Ngay tức khắc hắn bị thầy giáo chủ nhiệm đuổi ra khỏi lớp. Long hừ một tiếng hậm hực rồi lững thững không xin lỗi thầy giáo bước ra khỏi lớp.
Khi tiếng chuông hết tiết reo lên inh ỏi, cả lớp ùa ra về… chỉ có mình tôi đứng sững trên cầu thang vì nhận ra mái tóc rũ rượi của Long xòa sau gáy. Long ngồi ở bậc cầu thang cuối cùng, tay cầm đàn khe khẽ hát bằng một giai điệu buồn buồn không them quan tâm đến học sinh đang bước về vội vã đằng sau lưng hắn… Tôi nghe trong tiếng hát lạnh lẽo của hắn có cái gì đó nghèn nghẹn. Khi tôi đang ngập ngừng trên bậc thang cuối cùng thì Long bỗng cất giọng khàn khàn:
- Mày hãy ở yên đó!
- Long! Bạn cần gì tớ, hãy để cho tớ giải thích…
Long không them đếm xỉa đến lời giải thích của tôi. Hắn đã gầm lên như sư tử đói mồi, tiếng đàn rít lên những mớ âm thanh sắc lạnh và cuồng giận. Bỗng phựt! Dây đàn đứt, tôi tái mặt vì thấy ngón tay cái của hắn rỉ máu, tôi định mở miệng lo lắng thì Long vùng đứng dậy, hắn ném vỡ cây đàn ghita xuống nền nhà và lao vào đánh tôi bằng cả sự thù hận bùng nổ. Tôi đứng im không hề chống trả để cho cơn mưa đòn ập xuống tấm thân mảnh mai của tôi. Trong lúc tôi đang định mở miệng kêu mẹ thì thật bất ngờ, em đã xuất hiện như một thiên thần hộ mệnh cho tôi… Em tỏ ra can đảm lao vào giữa cuộc chiến của những tâm hồn tràn đầy sự nông nổi của tuổi trẻ. Long là một lãng tử nóng tính nhưng hắn không hề muốn đụng vào một sợi tóc của con gái, hắn nói với tôi “Đồ hèn!”, rồi lại lững thững đạp lên cây đàn vỡ nát bỏ đi trong sự kiêu ngạo.

4. Harry Potter
Long bị tai nạn xe máy trong một lần đua xe, phải nằm bệnh viện khi kỳ thi đại học đang đến. Tôi cảm thấy buồn vì ít khi nhìn thấy nụ cười tinh khôi của em. Em tranh thủ thời gian để chép hộ bài cho Long, tôi còn biết rằng em còn tranh thủ những thời gian rảnh đạp xe thăm hắn ở bệnh viện và kèm cho hắn học.
Tôi tìm niềm vui bị đánh cắp bên quyển truyện Harry Potter và thầm ao ước mình có một cây đũa thần. Cho dù rất ghét Long, tôi sẽ úm ba la cho hắn lành bệnh và em sẽ không phải vất vả vì nỗi đau của hắn. Em sẽ lại mỉm cười, nụ cười rạng rỡ giúp tôi nhẹ nhõm quên đi những giọt nước mắt giấu trong bóng đêm.
Tôi biến thành một cỗ máy và chỉ hừng hực học, học đến gầy rộc người… Và điều kỳ diệu vẫn xảy ra đến với nhân vật Harry Potter, tôi đứng đầu trong đội dự tuyển dự thi Olympic chuẩn bị đi nước ngoài. Em bị loại khỏi danh sách chỉ vì xếp vị trí thứ 10 – chỉ có 9 người được chọn, không hiểu sao tôi có cảm giác hả hê chiến thắng, tôi lao đến bệnh viện tìm Long và muốn khoe với hắn chiến công vang dội này. Thế nhưng khi nhè nhẹ mở cửa phòng, tôi khẽ liếc thấy em đang ở bên cạnh hắn, tay cầm quyển Harry Potter khe khẽ đọc cho hắn nghe. Tuy ra nụ cười méo mó của hắn hòa trong nụ cười của cô lớp trưởng tốt bụng, mà đáng lẽ cũng có mặt trong đội tuyển đi tham dự kỳ thi Olympic quốc tế tại Pháp nếu như không mất thời gian chăm sóc cho Long…

Nhật kỳ ngày…
… Tôi và Long đều lò dò chống nạng tiễn em ra sân bay đi Pháp. Sẽ chẳng bao giờ em biết nguyên nhân của vụ tai nạn bất ngờ này… Tôi đã tặng cho em một quyển Harry Potter mới tinh làm quà, em vui lắm, nụ cười trong veo lại nở trên môi

Nhật ký ngày…
… Trong lời đề tặng tôi muốn mình sẽ trở thành một Harry Potter và em sẽ là cô bé Hermione xinh đẹp… và… và… tôi hy hy vọng rằng cho đến tập cuối cùng, câu chuyện sẽ kết thúc có hậu như là một phép màu khi em mỉm cười với tôi…

Nguyễn Anh Tuấn
Tags: ,

Written by

We are Creative Blogger Theme Wavers which provides user friendly, effective and easy to use themes. Each support has free and providing HD support screen casting.

0 đánh giá:

 

Popular Content

Hello! We’re Fenix Creative Photo Studio

Recent Posts

Why to Choose RedHood?

Copyright © Trang Văn Học Trẻ | Designed by Templateism.com | Published by GooyaabiTemplates.com