Lớp nó không phải là lớp chuyên, cũng chẳng phải là lớp quậy phá nhất trường nhưng nhắc đến lớp nó, cả trường phải nể phục vì đó là lớp chơi thể thao xuất sắc nhất, vô địch bóng đá nam nữ toàn trường và là lớp duy nhất có một đội cổ vũ chuyên nghiệp và tuyệt vời. Dĩ nhiên người tự hào nhất là cô Thương nhưng thật ra hai người vui hơn hết là Thi và Phi dù hai đứa không hề nói ra. Thi là đứa phát hiện ra 23 đứa nữ nhi lớp mình có tài năng đá bóng tiềm ẩn và nó cũng là đội trưởng của đội. Phi còn hay hơn, lớp phó kỷ luật kiêm huấn luyện viên của hai đội. Phi làm tụi con trai thán phục vì có thể quản nổi 23 đứa bất trị và đầy cá tính nhất trong số các nữ sinh mà nhất là nhỏ lớp trưởng tên Thi. Nói 23 đứa cho oai thôi chứ đội nó có chừng 11 người thôi, kể cả dự bị và chính thức. Số còn lại chính là đội cổ vũ chuyên nghiệp do nhỏ Thủy hoa khôi cầm đầu.
-Thi, đọc sổ chưa?Lớp bị trừ 20 điểm vì mấy bà tám đó-Phi đứng tựa lưng vào cửa lớp, bất thình lình lên tiếng khi Thi đang lò dò vào lớp.
-Tui không có đui.-Cô nàng lớp trưởng bực mình đáp lại-Ông đến lớp trước sao không lo quét lớp.-Thi làm lơ qua chuyện khác
À thì ra hôm nay là bàn hai đứa trực. Sân trường vắng tạnh, chỉ nghe tiếng lá bay qua ì xèo.
-Quét rồi. Hôm nay Thi đến trễ 5 phút.
-Ông là lớp phó kỷ luật hay lớp phó lao động vậy?Tui bị té xe.-Có tiếng nghẹn ngào ngay lời lớp trưởng vừa nói
-Có sao không?-Phi bối rối hỏi thăm. Trách sai lúc rồi nhé.
Thi nhìn Phi, ánh mắt vừa tức vì bị mắng oan vừa thấy tức cười vì lần đầu tiên thấy chàng huấn luyện viên “tay ngang” bối rối đến thế. Nhỏ lắc đầu khe khẽ, tay cầm một cái bịch bị lủng.
-Gì vậy?-Phi chỉ vào cái bịch, nhăn mặt.
-Cá.
-Ở đâu vậy?
-Tui đi tìm cho nhỏ em con cá này hết buổi sáng đó.-Nhỏ nói thiệt tội nghiệp
-Khoan đã-Nói rồi Phi chạy về chỗ, móc trong hộp bàn cái chai không, rồi chạy qua phòng vệ sinh hứng lưng nước. Nó đón con cá từ cái bịch lủng qua cái chai thật gọn-Phải cho cá vào chỗ đàng hoàng chứ. Mà nó có gì đặc biệt?
Thi đứng nhìn Phi làm thật gọn, chăn chú đến mức khi nghe Phi hỏi lại, nhỏ ậm ừ:
-Ừ…ừm…vì nó khó kiếm và đẹp. Thế thôi.
Phi gật gù ra vẻ hiểu biết. Hắn đặt cái chai ngay chỗ Thi ngồi, kế cửa sổ.
-Nhà Phi cũng có một hồ cá, mười một con lận.-Phi nhìn chăm chú, khoe với Thi
-Ờ…vậy con nào là Zidane, con nào là Buffon vậy?-Thi châm chọc
Phi bật cười, lần đầu tiên tiên Thi thấy Phi cười…dễ thương như vậy. Lần nào ra sân tập bóng, mặt hắn cũng chằm dầm, còn hay ra lệnh cho Thi làm cái này cái nọ nữa. Có lẽ Phi cười vì cho rằng Thi đang “bắt bài” Phi chăng?.Thi thầm nghĩ
-Sao Thi biết? Mà Thi đoán đúng rồi đó.
Thi im lặng ngồi vào chỗ ôn bài. Nhìn lớp đã dọn dẹp sạch sẽ, Thi sung sướng hít hà. Thi trẻ con thế đó. Phi ra ngoài cửa, lại đứng dựa cửa, khoanh tay trước ngực ngó xa xăm. Không biết Phi nghĩ gì nữa. Thi len lén nhìn cậu bạn ngồi kế. Phi có một gia đình hạnh phúc chứ không như Thi, năm lớp 10 ba mẹ Thi chia tay vì ba Thi đã phản bội. Từ đó Thi cố khoác lên mình vẻ ngoài lạnh lùng, cứng rắn, bản lĩnh. Mẹ Thi cũng rất giỏi, bà bình tĩnh giải quyết mọi việc, quán xuyến gia đình với hai đứa con còn ăn học. Thi giống mẹ về cái tính chịu đựng đó. Phi từng kết luận như thế. Phi có một gia đình ổn định, nhưng đó chỉ là suy nghĩ phỏng đoán của Thi. Phi cũng có những lo lắng của mình, ông ngoại Phi vừa mất, điều này Phi không nói với ai, kể cả Chiến, thằng bạn thân và là lớp phó lao động của lớp. Ông ngoại là ngừơi dạy Phi chơi bóng từ nhỏ và cũng là người thương Phi nhất nhà. Hồi cấp 1, cấp 2, Phi quậy và cứng đầu lắm, lì lợm đến nỗi cô giáo, ba mẹ bảo không được, chính ông dùng triết lý bóng đá đơn giản để cảm hoá Phi. Ông ngoại mất như một cú sốc với Phi. Mấy ngày qua rồi, Phi vẫn cảm thấy mọi thứ đều nhẹ tênh, chỉ có ông ngoại là…
Cuối giờ hôm đó, Phi cố ở lại, giảng giải bài học bóng đá nâng cao cho nàng lớp trưởng và mấy nàng còn lại. Phi khổ sở lắm mới nói được hết câu vì bị mấy “nường” chen vô hoài. Rất nhiều thắc mắc cỏn con và cũng rất vớ vẩn nhưng Phi quả là kiên nhẫn khi giải thích ngọn ngành vấn đề. Hóc búa nhất chính là những câu hỏi của Thi, cô nàng yêu bóng đá và cũng khá rành nên liên tục “vặn sườn” chàng huấn luyện viên bất đắc dĩ. Kết thúc buổi giảng dạy bổ túc đó đã là 12 giờ rưỡi. Phi đi sóng đôi bên cô bạn lớp trưởng:
-Lúc nãy, Phi cũng trả lời hay lắm-Thi cười, như đang châm chọc Phi
-Ờ.. ờ…ờ-Phi gãi đầu-Nếu có thêm mấy học trò như Thi chắc Phi phải khiêng hết panadol ở nhà thuốc về quá.
Thi bật cười, lần đầu tiên nhỏ nghe Phi nói một câu bông đùa. Mọi ngày Phi cứng nhắc và khô khan. Hình như chỉ với quả bóng và mấy con cá vàng hắn mới mở lòng được.
-Ông ngoại Phi…mới mất hả?-Nhỏ ngó ngó thăm dò Phi
-Sao Thi biết?-Phi trố mắt ngạc nhiên
-Má Thi là bác sĩ khoa Tim mà…
-Cô bác sĩ Vi hả?-Phi mang máng nhớ về cô bác sĩ tốt bụng đã giúp đỡ nhà Phi rất nhiều-Sao không gặp Thi trong bệnh viện lần nào vậy ta?
Thi gật đầu, miệng nhoẻn cười:
-Thi cũng hay vào viện đưa cơm cho mẹ lắm, chắc Phi ít để ý đó. Ông ngoại mất Phi buồn lắm hả?
-Ờ….
-Chắc ông cưng Phi lắm ha?-Nhỏ nói, thật chân thành
-Ừ, ông dạy Phi đá bóng đó. Mấy năm nay ông bị tim nhưng vẫn giành thời gian dạy Phi thêm mấy kỹ thuật.
Thi im lặng, đi bên Phi. Chắc Phi buồn lắm. Hèn chi cứ đứng nhìn đâu đó vô chừng. Đoạn đường ngắn dần cuối cùng cũng đến nhà Thi trong không gian im ắng, không ai nói câu nào. Trước cửa nhà Thi, Phi nói nhẹ tênh:
-Thi về nhe.
-Ờ, bye-Thi vẫy tay chào-Ờ mà khoan đã…
-Gì vậy Thi?-Phi sững lại
-Cho Phi con cá nè. Ông bán cá nói con cá này từng mang lại niềm vui, hạnh phúc và cả may mắn cho nhiều người. Phi mang về đi nó sẽ giúp Phi đỡ buồn hơn.
-Thi tin lời ông bán cá à?-Phi phì cười, hơi nhếch mép-Mà cá này của em Thi mà.
-Thi sẽ mua con khác-Nhỏ dúi cái chai đựng cá vào tay Phi
-Không phải khó kiếm lắm sao?
-Ờ thì Thi sẽ đi kiếm. Phi nói dai quá, trễ rồi, Thi vào nhà nấu cơm đây. Phi nhớ cho cá ăn đầy đủ nhe. Nó mà chết mà Thi hỏi tội Phi đó.
Nói rồi, Thi vẫy tay chào, bỏ vào nhà. Phi đứng đó, khẽ mỉm cười. Con cá mang lại niềm vui. Đúng thật. Nhưng có lẽ đó là niềm vui mà Thi mang lại. Hắn muốn nói với Thi điều đó. Dàn thiên lý trước nhà Thi toả ngát hương. Hắn đứng hít hà, bị lây cái thói quen của nhỏ bạn ngồi kế rồi. Hắn lại mỉm cười, sải bước trên con đường nắng. Nụ cười khẽ lung linh trong nắng. Con cá quẫy đuôi, gật gù trong cái chai….Con cá của niềm vui, hạnh phúc, may mắn và cả tình bạn.
anka (diễn đàn NTMK)
0 đánh giá:
Đăng nhận xét