Mẹ về trong đêm - không phải như cô tiên xanh có chiếc vương miện trên đầu. Mẹ bình dị, thân thương như bà bán hàng vẫn dúi quà cho nó mỗi lần đi chợ. Mẹ về, có khi mặc toàn đồ trắng như ngày người ta đặt mẹ vào quan tài, có khi mặc màu hồng như bận mẹ đón bố về sau những chuyến đi biền biệt.
"Mai đâu?" - "Dạ" - "Ði chợ chưa?" "Con đi rồi!" "Ra giặt quần áo rồi vào trông em cho tao nấu cơm". "Nhưng con phải đi học nhóm". "Nhóm nhiếc cái gì, mày kiếm chuyện đàn đúm thì có. Không đi đâu cả!" "Nhưng mai con thi rồi!" "Mai thi thì mai đi. Mày tưởng tao về đây làm đầy tớ cho mày chắc. Muốn được hầu, bảo mẹ mày đội mồ lên mà hầu..." Nó cắn chặt răng, cố kìm tiếng khóc. Nhưng nước mắt cứ chảy dài xuống má, rồi thấm vào làn môi mặn chát. Nước mắt rỏ vào thau quần áo làm vỡ tung những bọt bong bóng xà phòng. Ngày xưa, thỉnh thoảng bị mẹ mắng oan, nó cũng khóc. Nhưng - hình như - nước mắt lúc ấy không mặn và chát bằng. Phải rồi, ngày xưa nó có mẹ. Còn bây giờ dì Tính là mẹ của em Bi - không phải mẹ nó...
"Mai đâu?" "Dạ!" "Mày lấy tiền trong ngăn kéo phải không?" "Con không lấy!" "Còn chối hả? Mày không lấy thì ai vào đây?" "Ðã bảo con không lấy. Dì đừng hỏi". "Nhà có hai người, tao không hỏi mày thì hỏi ai?". "Dì ra đồn công an mà hỏi". "A! con này láo. Mày ăn nói với tao thế hả? Quân mất dạy - bốp - hỗn này! - bốp - láo này! - bốp bốp...". Nó đứng trân chịu đòn. Má vù lên những vệt ngón tay tím đỏ. Mắt nó ráo hoảnh, mở to. Sau đôi đồng tử đen sẫm - hình như đang nhảy nhót một đốm lửa. Ðốm lửa làm dì Tính bất giác bước lùi, bàn tay đang giơ lên bỗng khựng lại, rụt về như phải bỏng...
Mẹ về. Lặng lẽ không ai biết. Chỉ mình nó biết. Lời ru mẹ làm tan cơn ấm ức mỗi lần bị mắng oan. Bàn tay mẹ làm dịu cơn bỏng rát của những lằn roi, cái tát. Mẹ về trong đêm - không phải như cô tiên xanh có chiếc vương miện trên đầu. Mẹ bình dị, thân thương như bà bán hàng vẫn dúi quà cho nó mỗi lần đi chợ. Mẹ về, có khi mặc toàn đồ trắng như ngày người ta đặt mẹ vào quan tài, có khi mặc màu hồng như bận mẹ đón bố về sau những chuyến đi biền biệt. Nó dụi đầu vào ngực mẹ, thân thể như tan ra trong niềm yêu thương, trộn lẫn cùng những đắng cay và nước mắt. Bàn tay mẹ, những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt mái tóc xác xơ lâu ngày không biết mùi bồ kết. Ánh mắt mẹ làm chảy tan băng giá, hận thù trong con tim bé bỏng của nó. Giọng mẹ buồn buồn: Con đừng nghiệt ngã với dì. Dì còn trẻ, nông nổi. Mẹ biết! Ngày xưa mẹ khổ thế nào, bây giờ dì cũng khổ thế ấy. Tiếng có chồng, nhưng một năm sống chung chả được mấy ngày. Nên con thương dì, thương bố...
Vâng, nó thương bố. Vì không muốn bố buồn, những bận bố về, nó không bao giờ hé răng chuyện ngược đãi của dì Tính. Nó thương bố, thương cả em Bi nữa. Em nghịch, quấy cách mấy, nó cũng cố chiều. Nhưng còn dì Tính...
Có bận, nó làm vỡ cốc. Dì Tính mắng: "Ðồ ăn hại, giống y như mẹ mày..." Nó nắm chặt tay lại, mắt long lên: "Dì muốn làm gì con cũng được. Nhưng không được đụng đến mẹ con". Giọng nó dữ tợn đến nỗi dì Tính phải cụp mắt xuống. Lát sau dì mới lầm bầm: "Quân này ghê gớm thật!" Cũng lạ, không biết có phải dì Tính sợ nó không mà những lần sau dì không bao giờ còn đả động đến mẹ nữa.
... Ðôi lần, nó cũng thấy mẹ giận - như lần nó cố tình để con cún cắn rách đôi giày mới của dì Tính. Hay lần nó tát cu Bi cho hả cơn giận bị đòn oan. Thậm chí nó lỡ nói hỗn với dì Tình - mẹ cũng không bằng lòng. Mẹ về, không vuốt ve mà chỉ nhìn nó - đôi mắt nghiêm khắc, buồn bã và trách móc. Mẹ không nói một lời, nhưng nó hiểu, nó hiểu hết...
Nó sợ mẹ buồn. Mẹ là niềm tin, chỗ dựa, là chiếc phao cứu sinh giúp nó khỏi chết chìm giữa đại dương mênh mông, thiếu vắng tình người. Mẹ buồn, mẹ không về nữa thì nguy. Nó cố học giỏi, làm tốt việc nhà, săn sóc em Bi nhiều hơn. Còn dì Tính, nó không làm điều gì quá đáng đã may lắm rồi. Bảo phải thương dì Tính. Nó không thể. Sau vụ cái cốc vỡ, dì Tính cư xử có phần bớt cay nghiệt hơn. Nhưng nó vẫn nghĩ: giá nó và dì Tính không phải sống chung với nhau thì hay hơn, hay hơn nhiều...
Chú Phát đến nhà.
Chú Phát bạn của bố, làm giám đốc một công ty gì to lắm. Nó biết thế vì có lần nghe bố nói. Chú Phát cao lớn, đẹp trai, ăn vận sang trọng, có xe con, tài xế riêng...
... Nó chợt nhớ đến bố. Sau những tháng dài lênh đênh trên biển, bố về, gầy rộc, đen nhẻm trong bộ đồ ka-ki bạc màu. Chỉ còn hàm răng là trắng...
Chú Phát năng đến chơi, dì Tính vui hẳn ra. Dì bớt cáu kỉnh, Dì chịu khó trang điểm. Trông dì trẻ lại vài tuổi. Chú Phát đến nhà, dì Tính tiếp chú trong phòng khách. Nó dắt cu Bi sang hàng xóm hoặc tha thẩn chơi ngoài ngõ.
Một lần, đang chơi chợt mót đái, nó gửi em cho bạn, đâm bổ về nhà. Lối xuống nhà vệ sinh ngang qua phòng khách. Tình cờ, nó thấy chú Phát đang cầm tay dì Tính. Dì cười, mặt đỏ rần đến tận chân tóc.
Hôm qua, dì Tính sửa soạn đi phố. Trong lúc vội vàng, dì đánh rơi mảnh giấy. Mảnh giấy đầy nét chữ quen thuộc của chú Phát. Nó nhặt, cất kỹ...
- ...
- Mai...!
- ...
- Con nhặt bức thư của dì phải không?
- ...
- Dì xin con. Dì trót dại. Dì hứa không thế nữa...
- ...
- Mai ơi! Con đừng cho bố biết, bố giết dì mất...
- ...
Cánh cửa phòng đóng sập. Tiếng nức nở của dì Tính xa dần. Nó vẫn quay mặt vào tường, mắt mở chong chong. Sao mấy đêm nay không thấy mẹ về nhỉ?
Bố về.
Bữa cơm chiều nay, bố vui như tết. Xa nhà hơn ba tháng rồi còn gì. Em Bi cũng vui, nó thượng lên đùi bố, bi bô đòi gắp thức ăn. Chỉ có dì Tính là buồn. Dì lầm lũi làm việc, không nói năng gì với nó. Trông dì giống con mèo ăn vụng bị bắt quả tang. Nó chợt thấy tồi tội. Nhưng... lỗi nơi dì Tính chứ đâu phải lỗi của nó. Nó và dì Tính đừng sống chung với nhau thì hơn. Nó nhớ những lời chửi rủa, những trận đòn oan, nó nhớ...
- Bố...
- Gì thế con gái?
- Chú Phát...
- Chú Phát làm sao?
- Chú Phát... chú ấy... đến...
Quỷ thật. Sao mình lại ngập ngừng. Nó hít một hơi dài, nhìn lên trần phòng khách. Mắt nó dừng lại nơi bức ảnh bán thân của mẹ. Mẹ nhìn nó, đôi mắt đau xót. Nó hốt hoảng cụp mắt xuống. Nơi cánh cửa thông sang phòng ăn, dì Tính đang run rẩy. Mắt dì giống con thú bị đòn. Nó đã từng bị đòn, nó biết. Nó liếc trộm bố. Tóc bố bạc nhiều quá. Em Bi đang đùa nghịch, ngước mắt nhìn chị. Ðôi mắt trẻ con trong sáng, ngây thơ. Ðầu óc nó quay cuồng, như một cái computer đang chạy hết công suất. Không, không...
Bố ngạc nhiên. Bố nhìn nó, chờ đợi. Cắn môi đến gần bật máu, nó nói đứt quãng:
- Không... có gì đâu bố ạ. Chú Phát... chú ấy đến... đến hỏi thăm... khi... nào... bố... về.
Nước mắt chảy ròng, nó chạy đến, gục đầu vào lòng bố. "Sao thế con?" - "Con nhớ mẹ!". Bố ôm chặt lấy nó. Hình như bố khóc.
Sau cánh cửa dì Tính cũng khóc.
Nó nằm liệt giường không biết bao nhiêu ngày. Trong những cơn sốt nửa tỉnh nửa mê, nó luôn nhìn thấy mẹ. Mẹ nhẹ nhàng đi lại, lau mặt, đắp chăn, bón cho nó từng thìa cháo, thìa sữa. Mẹ dịu dàng kể cho nó nghe chuyện cổ tích, câu chuyện về cô bé mồ côi có lòng hiếu thảo, cảm động được cả đất trời. Ðất trả lại thân xác, trời trả lại linh hồn để mẹ được hồi sinh. Phải rồi, chắc mẹ đã được hồi sinh. Nếu không, làm sao mẹ có thể túc trực bên giường để chăm sóc nó. Nó lại thiếp đi, đôi môi nhợt nhạt nở nụ cười...
Nó chợt tỉnh giấc. Hình như cơn sốt đã lui. Bên ngoài có tiếng chim ríu rít. Một bàn tay man mát sờ trán, vuốt ve mái tóc nó. Chắc là mẹ. Nó cảm thấy mẹ đang cúi xuống. Hơi thở mẹ phả vào mặt nó, nóng ấm.
- Con tỉnh chưa?
Nó cố mở mắt. Màn sương mù loãng ra - lờ mờ hiện lên khuôn mặt phụ nữ đang cúi xuống nhìn nó.
- Mẹ...
Dì Tính mỉm cười. Hình như trong mắt dì có một giọt nước...
Y Nguyên
0 đánh giá:
Đăng nhận xét