Có mùa hoa phượng vĩ không tên thành nỗi nhớ
Có cái nhìn vương vấn lúc chia tay
Có bạn gái ngại ngùng không dám khóc
Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt cay cay.
Có tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ đến lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn.
Thao thức bao ngày qua tiếng trống trường
Lúc chia tay thêm giật mình rồi chạy
Giờ truy bài, phút ra chơi, cả nững lần đi học muộn
Bây giờ đã thành ký ức mãi chìm sâu.
Xưa cứ trách băng lăng tím đâu đâu
Giờ mới thấy hoa có "màu nỗi nhớ"
Tím miên man, tím cả một vùng trời
Của mùa thi mỗi lúc một gần hơn.
Có người bạn phút cuối mới thành thân
Có mái tóc, giờ chia tay mới biết mình rất nhớ
Trang lưu bút có bài thơ chép rồi mà vẫn sợ
Ngại ngùng đưa, hồi hộp đưa...chợt thở phào.
Chia tay nhé mùa hạ mà bọn mình đều bỗng lớn
Chẳng nói nhiều mà hiểu biết bao nhiêu
Ta còn gặp lại nhưng mùa hè không ở lại
Thế mới thành kỷ niệm của ngày xưa.
0 đánh giá:
Đăng nhận xét