AD (728x60)

Blog Archive

Categories

About us

Thứ Năm, tháng 9 28, 2006

Người bạn kỳ lạ

Share & Comment
Chiêu Anh là một cô bạn mờ nhạt trong lớp. Học hành tàng tàng, không nổi bật trong bất cứ hoạt động gì, ít nói và có vẻ hơi kỳ quặc. Ngoài những tiết học, còn lại những giờ ra chơi hay nghỉ tiết, Chiêu Anh cắm earsphone vào tai, dán mắt vào một cuốn tạp chí nhiều màu và ngồi lặng lẽ, tách biệt ở cái tổ quen thuộc là góc lớp. Hân, cô bạn xinh xắn ngồi trên Chiêu Anh quả quyết với tôi rằng "Bạn ấy nghe một thứ nhạc không thể nào chịu đựng được!". Ba năm học chung, cô bạn không chơi thân với bất cứ ai trong lớp. Tôi chỉ nhớ về Chiêu Anh vì mái tóc không duỗi thẳng đơ như tất cả những đứa con gái lớp chuyên Anh, nó hơi cong queo cháy nắng, túm lại bằng một sợi chun đơn giản hay đôi khi xõa ra một cách cẩu thả, bù xù.
Tôi không quan tâm lắm đến bọn con gái. Mọi người nói cho tôi hay hình ảnh cái thằng tôi cũng khá lý tưởng: học giỏi, vài tài lẻ và lạnh lùng. Và tất nhiên có quá nhiều thứ để tâm đến như vậy thì chuyện "tình cảm nông nổi tuổi mới lớn" chỉ thuộc hàng thứ yếu. Sống như "một người trẻ năng động khiến tôi mệt nhoài. Mỗi ngày rong ruổi từ trường đến các lớp học thêm, học năng khiếu, đến lúc về nhà đã chuyển sang đêm. Đống bài vở cao chất ngất và những công việc khác cần làm bắt buộc tôi ngủ ít lại. Đôi khi tôi đi trong một trạng thái lờ đờ, không lưu tâm đến bất cứ việc gì xung quanh. Tuy nhiên tôi hài lòng với cách sống của mình và không định thay đổi. Hân, cô bạn xinh đẹp cùng lớp vài lần chat với tôi, cô bạn nói rằng cái cách của tôi khiến nhiều người tổn thương. "Kiểu đối xử của cậu với người xung quanh ang ác làm sao ấy!". Tôi không hỏi Hân có phải là một trong số đó hay không vì sợ suy nghĩ của mình bị chi phối bởi thêm vài chuyện phiền phức không đáng có.
Bọn trong lớp thì thầm ác ý, hình như nó bị gay, cả Hân mà cũng không thích. Lần đầu tiên nghe, tôi cáu đến phát điên, nhưng vài lần lại ngứa cổ cười khùng khục. Chẳng hiểu gì cả, bọn nó chẳng hiểu quái gì! Tôi tự nhủ. Đôi khi đau đớn với những quan hệ ổn thỏa một cách giả tạo.
Chiêu Anh hay chơi bóng rổ một mình chiều muộn. Tôi biết điều đó trong một lần ngồi mải mê quên giờ về trên thư viện. Trời đổ mưa to, tôi đứng từ cửa sổ tầng hai nhìn dáng người gầy gầy của Chiêu Anh bì bõm, gan lỳ đánh vật với trái bóng trên cái sân bóng rổ xuống cấp, nước đọng thành vũng lớn. Bất giác, tôi thu dọng sách vở và cầm ô xuống lầu, nhưng không ra về mà hướng về sân bóng rổ. Hình ảnh vừa thấy về cô bạn lạ lùng mang đến cho tôi nhiều cảm xúc.
Chiêu Anh không hề tỏ ra quan tâm tới sự có mặt của tôi, tiếp tục những cú bỏ rổ chính xác. "Cậu sẽ ốm!" - Bỗng nhiên tôi nói. Chiêu Anh hơi ngạc nhiên, không ngước lên, ánh mắt dừng lại ở đôi bata trắng tinh của tôi, nói mẫu câu ngắn gọn và thô ráp thường ngày: "Còn cậu sẽ bẩn giày đấy!". Tôi thấy mặt mình nóng bừng, vất cái ô trên tay, chộp lấy quả bóng vừa lăn đến chân mình. Cô bạn lạ lùng này vẫn nghĩ tôi chỉ là một gã ra vẻ khác người để làm cho mình nổi bật. Không phải! Tôi rướn người. Quả bóng này chui tọt vào rổ...
Tôi bị cảm lạnh nghỉ học hai ngày. Đầu nhức như búa bổ và cổ họng khô rát, tôi ngủ vùi, trong cơn mê man vẫn còn hình ảnh trái bóng màu cam bay lên sau cú tung người, ánh mắt và cái mìm môi quyết liệt của Chiêu Anh. Mẹ đưa cho tôi một cái túi giấy đen in những hình thù cuộn xoắn vào nhau như một làn sương mù bí mật: "Một cô bạn con gửi. Mẹ mời vào nhà nhưng cô bé ấy từ chối!". Tôi lục ra mấy cuốn vở bài học của hôm đó và một CD đựng trong vỏ hộp được design bằng những đường acrylic hình zigzag. Vừa chép bài, tôi vừa nghe những giai điệu tuôn ra từ chiếc CD Chiêu Anh gửi. Nhiều thể loại trong đó. Rock, Jazz, Country và cả R&B, nhưng những lyrics đều mang những ý nghĩa kỳ diệu. Chữ Chiêu Anh nghiêng về bên trái, tuýp người thích cô đơn, tôi cũng vậy. Bỗng, sau bài hát cuối CD vang lên một giọng nói lạ lùng, trong veo: "Tôi không nghĩ cậu yếu ớt đến vậy, thật đấy!"
Tôi đi học lại, trả vở cho Chiêu Anh bằng cách len lén đến sớm và để vào hộc bàn, kèm theo tờ notestick viết ngắn gọn lời cảm ơn về tất cả. Chiêu Anh không tỏ ra một điều gì cho người ta biết suy nghĩ của mình. Cô bạn lạ lùng vẫn trầm tĩnh nghe nhạc từ chiếc máy MP3 nhỏ xíu màu bạc và mắt chăm chú vào những trang báo nhiều màu. Cuối buổi, tôi tần ngần nán lại. Chiêu Anh xốc ba lô lên vai, lướt qua tôi, không một nụ cười.
Kỳ thi đến. Tôi quên đi trận bóng rổ dưới cơn mưa tầm tã hôm đó, lao vào học. Một kỳ thi quan trọng mà tôi chờ đợi và chuẩn bị từ bấy lâu nay. Có đôi lúc tôi thấy mình bải hoải dường như kiệt sức, bất giác quay sang chỗ Chiêu Anh, nhận được một cái nhìn không hẳn đã thân thiện, nhưng dường như đã tan hết lạnh lùng. Lại cắm cúi vào trang sach. Chợt nhận ra một mối liên hệ lạ lùng giữa tôi và Chiêu Anh. Có nhiều vấn đề và quá cô độc!
Tôi rớt. Quá bất ngờ, cho mọi người xung quanh và chính bản thân tôi. Không thấy tên mình từ vị trí thủ khoa, tôi hoang mang tìm dần xuống thấp. Cũng không có. Trời đất đổ ập xuống. Mắt tôi cay nhòe…
Tôi thấy mình ngồi bất động trên sân bóng rổ giữa trưa nắng chang chang. Bỗng một quả bóng lăn đến chân tôi. Ngước lên, Chiêu Anh đã tiến đến, đặt ba lô và ngồi cạnh tôi từ bao giờ. “Chơi bóng không?”. Cô bạn nói, vẫn giọng điệu cụt ngủn và khô ráp, không có chỗ nhấn. Tội gượng đáp: “Xin lỗi cậu! Tôi chẳng còn sức để đấu với cậu như hôm ấy nữa! Cậu thấy đấy, gần đây tôi đều thua cuộc.”
Chiêu Anh đứng lên, nắm khuỷu tay tôi: “Theo tôi!”. Tôi cảm nhận một bàn tay gầy guộc, nhưng không mang cảm giác lạnh lẽo của làn da trắng bệch và những đường gân xanh lướt. Không lâu sau đó chúng tôi ngồi ở trạm đợi xe buýt trước cổng trường. Xe đỗ xịch lại: “Mỗi khi buồn, tôi thường hay làm như vậy!”, Chiêu Anh nói và kéo nhẹ tay áo tôi bước lên xe. Chuyến xe trưa trống hoác, chỉ có hai người, ông tài xế mệt mỏi và cô soát vé đang gà gật ngủ. Hai đứa đến ghế gần cuối, Chiêu Anh vào trước ngồi gần sát cửa sổ. “Chúng ta sẽ đi cho đến bến cuối!”. Cô bạn mở ba lô lấy ra chiếc MP3 Player màu bạc quen thuộc. “Muốn nghe chứ?”. Chiêu Anh nhướng mắt. Tôi gật đầu, nhận lấy một chiếc tai nghe từ tay. Những âm thanh lạ kỳ và trong suốt: “…I can fly, I believe I can fly…”. Thình lình giọng Chiêu Anh vang lên bên tai tôi, lẫn trong tiếng nhạc: “Cậu biết không…”. Chiêu Anh kể về một cô bé con với những điều vụn vặt. Trước khi biết buồn, bố mẹ đã chia tay. Mẹ lao vào làm việc. Cô bé xoay xở một mình với tuổi thơ. Không như những đứa trẻ khác, cô bé không bao giờ tin vào cổ tích với hoàng tử và công chúa. Tại sao không ai nói với cô bé rằng này con yêu, con chính là công chúa và khi con mỉm cười, quyền năng của con khiến bố mẹ khuất phục? Những ngày ấy trôi qua lặng lẽ và đầy những nghi ngờ. Cho đến một ngày của tuổi mười sau, cô bé ấy nhận ra mình không thể mở lòng với bất cứ ai dù đã cố giải tỏa mình bằng cách đem hết thời gian đổ vào môn vẽ và bóng rổ. Vẽ xong một bức tranh, ném được một quả bóng vào rổ là cả niềm đam mê vô tận và làm cho cô quên đi rằng mình rất cô độc. Cho đến một ngày cô bé nhận ra không phải chỉ riêng bản thân là có những vấn đề… Giọng kể khô rốc đều đều hòa vào giọng cô gái trong earphone trong suốt: “…I can fly, I believe I can fly…”.
Yên lặng. Tôi khép mắt, vờ ngủ. Rất lâu, cho đến khi tôi quay sang, Chiêu Anh cũng đã dựa đầu vào cửa kính và ngủ từ bao giờ, khuôn mặt bình thản. Tôi len lén chùi nước mắt, ngắm nhìn cô bạn lạ lùng.

… Tôi gỡ nhẹ chiếc MP3 Player khỏi tay Chiêu Anh, bấm nút ghi âm. Hắng giọng, tôi nói nho nhỏ, đủ để ông tài xế và người soát vé không nghe thấy: “Cậu biết không, cậu là một nàng công chúa có trái tim nhân hậu bị một bà phù thủy phù phép phải mang khuôn mặt lạnh lùng. Nhưng không hề gì, nàng vẫn làm cho người khác cảm nhận được hơi ấm và niềm tin mỗi khi bày tỏ mình. Hãy để tôi và mọi người cảm nhận nhiều hơn nữa nhé! Và…”.
- Và chúng ta sẽ ổn thôi mà, phải không?
Chiêu Anh thức dậy từ khi nào, mỉm cười nhìn tôi. Nụ cười bình yên đẫm nắng của một chiều tháng ba kỳ diệu.
Chiếc xe đến trạm cuối.

Nguyễn Thiên Ngân
Tags: , ,

Written by

We are Creative Blogger Theme Wavers which provides user friendly, effective and easy to use themes. Each support has free and providing HD support screen casting.

0 đánh giá:

 

Popular Content

Hello! We’re Fenix Creative Photo Studio

Recent Posts

Why to Choose RedHood?

Copyright © Trang Văn Học Trẻ | Designed by Templateism.com | Published by GooyaabiTemplates.com